Vô Mịch càng lúc càng bận rộn hơn.
Bận đến mức ban ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, buổi tối chỉ trò chuyện vài câu là hắn đã ngáy khò khò.
Ta xót hắn, giảm bớt số lần tìm hắn, để hắn chuyên tâm xử lý công việc nội bộ trong tộc, ngủ thêm một chút.
Dần dần, chúng ta trò chuyện với nhau càng ngày càng ít.
Lời chúc ngủ ngon ta gửi ngày hôm trước, phải đến ngày hôm sau mới nhận được hồi âm.
Nỗi bất an trong lòng ta ngày càng lớn.
Rất muốn bốc đồng chạy đến Hồ tộc gặp hắn một lần, nhưng nghĩ đến việc làm như vậy có thể gây phiền phức cho hắn, ta lại đành cố gắng đè nén ý nghĩ đó xuống.
Một tháng, hai tháng, ba tháng.
Tháng thứ tư, tin tức về việc Thái tử Hồ tộc sắp thành hôn lan truyền khắp các tông tộc.
Hồ Hậu tương lai, là Phỉ Đăng.
Biết được chuyện này, trong đầu ta lập tức hiện lên cảnh họ trò chuyện sôi nổi ngày đó.
Quả thực là một cặp trời sinh địa tạo.
Thành hôn với nàng, ngồi lên vị trí Hồ Vương, mới là con đường lớn mà Vô Mịch nên đi.
Ta chẳng qua chỉ là một lối rẽ nhỏ trên con đường lớn cuộc đời hắn, ghé qua xem phong cảnh thì được.
Xem xong phong cảnh, lẽ ra phải quay về đường chính.
Nhưng còn con đường nhỏ thì sao.
Có ai bận tâm đến cảm nhận của nó không?
Sự lạnh lẽo sau sự náo nhiệt, sự cô độc gần như muốn đoạt mạng.
