TRƯỚC KHI THÀNH HÔN, TA TẶNG CHO HẮN BÙA HỘ THÂN, THỰC CHẤT LÀ PHÙ CHÚ CHUYỂN THƯƠNG

Chương 4

Ta đã nghĩ thông suốt.

Đã quyết định con đường phải đi, thì nên dẹp bỏ tạp niệm, gánh vác trách nhiệm trên vai.

Ta sắp thành hôn với Trĩ Li.

Hôn kỳ đã định vào mùng mười tháng sau.

Cuối tháng này là sinh nhật của Vô Mịch.

Nên tặng gì cho hắn đây?

Hắn tính tình hấp tấp, luôn bị thương.

Ta suy đi tính lại, chi bằng chế một tấm phù chú có thể chuyển thương tặng cho hắn.

Thay ta bầu bạn bên hắn, hộ hắn bình an.

Dù sao thì tu vi của ta cũng cao hơn hắn, có bị thương cũng hồi phục nhanh hơn.

Nhưng nếu nói thẳng với Vô Mịch, chắc chắn hắn sẽ không nhận.

Ta thi triển phép che mắt lên phù chú, rồi bỏ vào một chiếc túi gấm.

"Lễ vật sinh nhật năm nay."

"Đa tạ Đại sư huynh." Vô Mịch nhận lấy, tò mò hỏi, "Bên trong là gì?"

"Bùa hộ thân, mang theo nó có thể giữ ngươi bình an."

Hắn liếc ta, nhướn mày: "Sư huynh còn tin vào mấy thứ này sao?"

Ta cảm thấy chột dạ, dưới ánh mắt hắn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Ừm."

May mắn là Vô Mịch chỉ nhìn ta một cái rồi quay mặt đi, đưa cho ta một chiếc hộp vuông màu đỏ: "Nè, quà đáp lễ."

Ta ngạc nhiên: "Nhưng còn tận..."

"Hai tháng mười bốn ngày nữa mới đến sinh nhật ta."

Không hiểu sao sắc mặt hắn có chút ủ rũ.

"Không phải quà sinh nhật, là quà chúc mừng hôn lễ."

Hắn nhét chiếc hộp vào tay ta, khẽ cong khóe môi, nhưng trên mặt không hề có ý cười.

"Tân hôn vui vẻ."

Ta khó hiểu: "Sao không để đến ngày thành hôn rồi tặng ta?"

"Ta phải đi Linh Sơn một chuyến, có lẽ không kịp về."

"À…"

Cũng tốt, hắn không có mặt, lòng ta mới không loạn.

Nhưng mà…

"Ngươi đi Linh Sơn làm gì?"

"Đi tìm một vị dược thảo."

Linh Sơn có rất nhiều yêu chưa khai trí, hắn đi một mình, khó tránh khỏi nguy hiểm.

Ta có lẽ là bị quỷ ám, lại buột miệng nói ra: "Linh Sơn quá nguy hiểm, ta đi cùng ngươi."

Vô Mịch đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt xanh lục long lanh sáng rực.

"Thật sao?!"

Ta ngẩn người trong chốc lát.

Lòng bỗng nhớ về trăm năm trước, hồ ly nhỏ với mọi hỉ nộ ái ố đều viết rõ trên khuôn mặt.

Không như bây giờ, hắn luôn nheo mắt cười như không cười, khiến người ta không đoán được tâm tư.

Ta nhìn Vô Mịch đang vui vẻ thấy rõ, sự hối tiếc trong lòng lại biến thành tiếng "đùng đùng" của niềm vui sướng.

Là thanh âm của rung động.

Khóe môi ta vô thức cong lên, gật đầu: "Thật."

Hãy để ta ích kỷ thêm một lần này nữa.

 

back top