TRƯỚC KHI THÀNH HÔN, TA TẶNG CHO HẮN BÙA HỘ THÂN, THỰC CHẤT LÀ PHÙ CHÚ CHUYỂN THƯƠNG

Chương 8

 

Vô Mịch không thèm để ý đến ta nữa.

Hắn đ.â.m thẳng vào Linh Sơn, càn quét một đường trong cơn bực dọc.

Không né tránh, đánh nhau suốt quãng đường.

Sau khi bị dây leo thành tinh quất bay hàng chục lần mới chịu c.h.é.m c.h.ế.t đối thủ.

Cuối cùng, hắn cũng chịu mở miệng, hừ lạnh với ta một tiếng.

"Cái bùa hộ thân của ngươi cũng khá hữu dụng đấy."

Nói xong, hắn ngẩng đầu, ưỡn ngực.

Bệ vệ bước tiếp.

"Hít hà…"

Ta đợi hắn đi xa rồi mới dám kêu đau.

Dây leo có gai, quất vào người thực sự rất đau.

Haizz.

Chọc giận hắn.

Đó là cái giá ta phải trả.

Vô Mịch cậy có bùa hộ thân, đánh đến hăng say.

Hắn một mực xông lên phía trước, ta ở phía sau cắn răng chịu đựng đau đớn.

Bản tính hắn vốn đã hấp tấp, nay lại càng liều lĩnh hơn.

Một khoảnh khắc né tránh không kịp, để kiếm đá của quái vật nham thạch đ.â.m trúng.

Bụng ta đau nhói, không tự chủ mà phun ra một ngụm huyết vụ.

"Hoài Sùng?!"

Vô Mịch kinh hãi, không còn tâm trí chiến đấu, vội vàng đạp gió đến.

Ôm lấy thân thể đang mềm nhũn vì bị thương của ta: "Chuyện gì vậy? Ai đã làm ngươi bị thương?"

Hồ hỏa tụ lại trong tay hắn: "Hắn ở đâu, xem ta không đánh cho hắn…"

Hắn khựng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào vết m.á.u đang loang lổ trên bụng ta.

Sau đó, hắn dùng móng vuốt xé toạc y phục của ta.

Suốt quãng đường này, ta đã uống rất nhiều linh dược trị thương, nhưng quả thực không theo kịp tốc độ bị thương của hắn.

Tất cả những vết thương chưa lành trên người ta đều phơi bày trước mắt Vô Mịch.

Người thông minh như hắn, rất nhanh đã hiểu ra.

Giọng hắn khàn đi: "Cái gọi là bùa hộ thân của ngươi, chính là tự mình thay ta chịu thương?"

Ta im lặng.

Hắn lấy ra kim sang dược tự chế, cẩn thận bôi lên vết thương của ta.

Vô Mịch giỏi chế dược, thuốc của hắn có hiệu quả cực tốt.

Máu trên vết thương lập tức ngừng chảy, lành lại với tốc độ thấy rõ bằng mắt thường.

Cơn đau dịu đi, ta liền ngồi dậy khỏi lòng hắn ngay lập tức.

Chỗ ấm áp không nên ở lại quá lâu, sẽ gây nghiện.

"… Cớ gì lại đối đãi với ta tốt đến mức này."

Vô Mịch hỏi.

Thân thể ta cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống đất.

Hắn không hài lòng: "Ta đang hỏi ngươi đó."

Ta giả vờ mình là một kẻ điếc.

"Ngươi có biết không."

Giọng nói hắn nhẹ bẫng, rơi vào tai ta.

"Cái dáng vẻ này của ngươi, sẽ khiến ta lầm tưởng ngươi thích ta."

Ta giật mình, mồ hôi lạnh lập tức túa ra sau lưng.

Cái miệng ta lại càng ngậm chặt hơn.

Đôi mắt Vô Mịch bỗng dưng đỏ hoe: "Nói đi, tại sao!"

Hắn giơ tay bóp cổ họng mình.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn càng bóp càng chặt.

"Không tiếc chịu thương cũng muốn bảo vệ ta, rốt cuộc ngươi có ý gì?"

 

back top