Biệt thự nhà họ Thẩm.
Không khí như băng đá đông đặc.
Sau khi cha tôi thả xuống quả b.o.m “nửa năm”.
Ông lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Như đang thưởng thức màn tranh đấu của những con thú bị nhốt.
Những người “anh em, chị em” xa lạ kia.
Ánh mắt như đèn pha.
Quét qua ba đứa “chính thống” chúng tôi.
Mang theo sự đánh giá, tính toán, và dã tâm không che giấu.
Anh trai tôi, Thẩm Lẫm, là người phản ứng đầu tiên, anh cười lạnh một tiếng, Pheromone không kiểm soát được mà tràn ra một chút, mang theo áp lực sắc bén.
Vài đứa con riêng đứng gần tái mặt.
“Nửa năm?”
Anh liếc nhìn quanh, ánh mắt kiêu ngạo, “Đủ rồi.”
Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, thậm chí không thèm nhìn tôi và em trai thêm lần nào.
Sự kiêu hãnh của một AA luyến không cho phép anh thể hiện sự yếu đuối trong tình huống này.
Anh chắc chắn sẽ đi tìm một “Omega thích hợp”.
Cho dù chỉ là vì lợi ích.
Em trai tôi, Thẩm Tịch, nước mắt như chuỗi ngọc đứt, cậu nắm chặt cánh tay anh bảo vệ Omega bên cạnh.
“Chúng ta… chúng ta phải làm sao?”
Anh bảo vệ Omega mặt căng thẳng.
Che chở cậu ấy phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Tình yêu đích thực OO của họ, đang đối mặt với thử thách thực tế nhất.
Còn tôi.
Đứng tại chỗ, tay chân lạnh ngắt.
Thời hạn nửa năm như một lệnh đòi mạng.
Một đứa con riêng mặc áo sơ mi hồng cánh sen sành điệu.
Lắc lư đến trước mặt tôi, ánh mắt trêu chọc đánh giá tôi.
“Ồ, đây là anh hai Beta sao?”
“Trông cũng được đấy.”
“Tiếc quá, là Beta, muốn sinh con… khó đấy nha.”
Vài người bên cạnh hắn ta cười khúc khích.
Tôi siết chặt tay, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay, nhưng không thể phản bác.
Hắn ta nói đúng.
Trong thế giới sinh sản do Alpha và Omega thống trị này.
Tôi, một Beta.
Mặc nhiên nằm ở đáy chuỗi khinh bỉ.
Ngay lúc này.
Một luồng hơi thở tuyết tùng quen thuộc, lạnh lẽo mà mạnh mẽ, từ xa đến gần, vững vàng bao trùm xuống.
Ngay lập tức áp đảo tất cả Pheromone hỗn tạp trong phòng khách.
Tiếng cười khúc khích của đám con riêng kia chợt tắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc bất định.
Tôi quay đầu lại.
Lục Trầm Chu mặc một bộ vest đen cắt may vừa vặn, bước đi ung dung đi vào, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng sắc như chim ưng, khi quét qua đám con riêng kia, mang theo sự cảnh cáo lạnh lùng không che giấu.
Anh đi thẳng đến bên cạnh tôi.
Bỏ qua tất cả mọi người.
Kể cả cha tôi, người đang có vẻ mặt khó coi.
Tay anh tự nhiên đặt lên eo sau của tôi.
Đó là một tư thế đầy tính chiếm hữu và bảo vệ.
Tuyến thể vừa bị cắn, cách lớp áo, dường như vẫn còn cảm nhận được dấu ấn anh để lại đang âm ỉ nóng lên.
“Không sao chứ?”
Anh cúi đầu hỏi tôi, giọng không lớn, nhưng đủ để những người xung quanh nghe rõ.
Tôi lắc đầu, sống mũi hơi cay.
Trong khoảnh khắc bị bốn bề cô lập này.
Sự xuất hiện của anh, như một khúc gỗ cứu mạng.
“Chú em?” Cha tôi nhíu mày, “Chú làm gì thế? Đây là chuyện gia đình nhà họ Thẩm.”
Lục Trầm Chu ngước mắt lên, giọng nói bình tĩnh nhưng mang sức mạnh không thể chối cãi.
“Anh rể, chuyện của Thẩm Nghiễn, chính là chuyện của tôi. Anh biết đấy, thằng bé từ nhỏ đã là của tôi rồi.”
Anh không nói thêm lời nào.
Ôm tôi, quay người bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua tên con riêng mặc áo hồng cánh sen.
Lục Trầm Chu khựng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hắn ta.
“Quản tốt cái miệng của cậu.”
“Nếu không, tôi không ngại giúp cậu quản.”
Mặt tên áo hồng tái đi, theo bản năng lùi lại nửa bước, bị khí chất mạnh mẽ của anh áp chế đến mức không dám hó hé.
Bước ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm ngột ngạt.
Ngồi vào xe, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhận ra lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi lạnh.
“Sợ à?” Anh khởi động xe.
“Hơi hơi…” Tôi thành thật thừa nhận, sờ vào gáy, “Và… chỗ này hơi lạ.”
Anh liếc nhìn, ánh mắt tối sầm lại.
“Đánh dấu tạm thời. Beta tuy không cảm nhận rõ, nhưng sẽ sinh ra sự phụ thuộc vào Pheromone của cậu nhỏ.”
Anh dừng lại.
“Đặc biệt là khi cảm xúc của em d.a.o động mạnh.”
Nên vừa rồi anh vừa xuất hiện.
Tôi đã cảm thấy an tâm một cách khó hiểu?
Là vì lý do này sao?
“Nửa năm thời gian…” Tôi lo lắng, “Cậu nhỏ ơi, thật sự ổn không?”
Xe dừng lại trước đèn đỏ.
Anh quay đầu lại.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi.
Ánh mắt sau cặp kính, không còn là sự điềm tĩnh thường ngày, mà là sự cuộn trào của một cảm xúc sâu lắng.
Một cảm xúc quyết tâm phải đạt được.
“Thẩm Nghiễn.”
Anh gọi tên tôi.
“Hãy nhớ.”
“Bây giờ, chỉ có cậu nhỏ mới có thể giúp em.”
“Và cũng chỉ có cậu nhỏ…” Anh nghiêng người tới, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết răng ở gáy tôi, mang lại một cảm giác rùng mình, “Sẽ không tiếc bất cứ điều gì để giúp em.”
“Cho nên, từ bây giờ, hãy hoàn toàn tin tưởng cậu nhỏ, phụ thuộc vào cậu nhỏ.”
Nói rồi, anh dựa vào ghế lái, nhìn về phía đèn xanh vừa bật sáng.
“Giao em cho cậu nhỏ.”
Tim tôi đập mạnh một cái.
Tôi liên kết câu nói này của anh, với hình ảnh anh cắn tôi khi say rượu.
Liên kết tất cả những lần “giúp đỡ” trước đây của anh, với “tuyên bố chiếm hữu” lúc này.
Một ý nghĩ mơ hồ, khiến tôi giật mình, nổi lên trong đầu.
Cậu nhỏ tôi…
Thật sự chỉ đang “giúp đỡ” thôi sao?
