Nhưng một đêm nọ.
Anh đi xã giao về, người nồng nặc mùi rượu.
Lục Trầm Chu nghìn chén không say là chuyện đồn đại.
Nhưng hôm nay, ánh mắt anh rõ ràng đã ngấm men say.
“Nghiễn Nghiễn.”
Anh tựa vào cửa ra vào, ngón tay thon dài, mạnh mẽ nới lỏng cà vạt.
Nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng.
Chuông báo động trong lòng tôi réo vang.
“Cậu nhỏ say rồi! Tôi đi rót nước mật ong cho cậu nhỏ!”
Muốn chạy trốn.
Bị anh nắm lấy cổ tay, kéo thẳng vào lòng.
Hương tuyết tùng trộn lẫn mùi rượu, bá đạo bao trùm xuống.
“Đừng đi.”
Anh cúi đầu, chóp mũi cọ xát vào cổ tôi, hơi thở nóng rực.
“Cậu nhỏ! Cậu nhỏ tỉnh táo lại đi!”
Tôi hoảng hốt, dùng sức đẩy anh.
Mấy đoạn phim tôi xem, tôi còn chưa học xong mà.
Sao anh ấy lại…
Anh siết chặt cánh tay, môi anh dán vào gáy tôi.
Tuyến thể của Beta đã thoái hóa, gần như không tồn tại.
Nhưng anh lại đối xử như thể tôi là Omega.
Dùng răng, nhẹ nhàng mài lên vùng da đó, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể, chân tôi mềm nhũn cả ra.
“Đừng…”
Giọng tôi mang theo tiếng khóc.
Anh khựng lại.
Sau đó như bị dồn nén đến cực điểm, anh đột ngột mở miệng.
Cắn xuống!
Cảm giác đau nhói nhẹ truyền đến.
Kèm theo một cảm giác kỳ lạ… bị chiếm hữu.
Tôi cứng đờ trong vòng tay anh, đầu óc trống rỗng.
Anh ấy… đánh dấu tôi?
Một Beta?
Sau hành vi đánh dấu ngắn ngủi.
Anh tựa vào vai tôi.
Hơi thở nặng nề.
Như thể đã dùng hết sức lực.
“Xin lỗi…”
Giọng anh khàn đặc, mang theo sự hối lỗi sau cơn say.
“Không kiểm soát được.”
Tôi sờ gáy, nơi đó vẫn còn lưu lại vết răng và cảm giác ấm nóng ẩm ướt.
Lòng rối bời, không kịp sắp xếp lại mớ hỗn độn này.
Điện thoại đổ chuông inh ỏi.
Là cha tôi.
“Lập tức quay về!”
“Họp gia đình!”
Tôi luống cuống kéo cậu nhỏ tôi ra ghế sofa để anh ấy nằm thoải mái.
Gần như là chạy trốn khỏi căn hộ tràn ngập hơi thở của anh.
Phi về biệt thự nhà họ Thẩm.
Không khí ngưng trọng đến mức có thể nhỏ giọt.
Trong phòng khách, ngoài anh trai và em trai tôi, còn có hơn hai mươi gương mặt xa lạ khác.
Nam nữ đều có.
Ánh mắt hoặc kiêu ngạo, hoặc tinh ranh.
Điểm chung là, giữa lông mày đều có chút bóng dáng của cha tôi.
108 đứa con riêng…
Lô đầu tiên, đã đến.
Cha tôi ngồi ở vị trí chủ tọa.
Sắc mặt âm trầm.
Lướt qua ba đứa “chính thống” chúng tôi.
Rồi lướt qua những đứa con riêng kia.
“Kế hoạch thay đổi.”
Ông mở lời, mạnh mẽ dứt khoát.
“Nửa năm!”
“Tao chỉ cho tụi bây nửa năm thời gian!”
“Trong nửa năm, đứa nào cho tao thấy bằng chứng rõ ràng về việc người thừa kế sắp ra đời (ví dụ như báo cáo khám thai), đứa đó là người thắng cuộc duy nhất!”
“Đứa nào không sinh được, cút hết cho tao! Không chừa một đứa!”
Nửa năm!
Thời gian trực tiếp bị cắt đôi!
Mặt anh trai tôi tái mét.
Mắt em trai tôi đỏ hoe ngay lập tức.
Những đứa con riêng kia.
Thì liếc mắt trao đổi.
Sẵn sàng hành động.
Tim tôi chìm xuống đáy vực.
Nửa năm…
Beta mang thai vốn đã khó khăn.
Thời gian lại còn rút ngắn một nửa…
Tôi vô thức sờ vào gáy mình.
Nơi đó dường như vẫn còn cảm giác bị cắn.
Và hơi thở nóng rực của cậu nhỏ.
Hỗn loạn, lo lắng, bất lực.
Và một chút… sự phụ thuộc khó hiểu do vết đánh dấu tạm thời kia gợi lên.
Cậu nhỏ…
Bây giờ chỉ có anh ấy mới có thể giúp tôi.
