Ngày hôm sau.
Tôi vẫn đang nằm trên giường băn khoăn.
Điện thoại reo.
Là cậu nhỏ.
“Xuống lầu.”
Giọng nói xuyên qua ống nghe, không cho phép từ chối.
“Á? Đi đâu?”
Tôi lơ mơ.
“Nhà cậu nhỏ.”
Anh nói ngắn gọn.
“Sau này, em ở nhà cậu nhỏ.”
Tôi tỉnh táo ngay lập tức.
“Tại sao? Nhanh vậy đã dọn về ở chung? Không, không, không hay lắm đâu?”
“Hiệu suất.”
Anh cúp điện thoại.
Tôi lề mề đi xuống lầu.
Xe anh đậu ngay trước cửa.
Anh tựa vào cửa xe, mặc vest đen, đeo kính gọng vàng, đẹp trai đến mức làm chân tôi mềm nhũn.
Đúng là Alpha cấp cao có khác!!
“Chứng minh thư mang theo chưa?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt sắc bén lướt qua chiếc túi tôi cầm trên tay.
“Mang, mang rồi…”
Tôi nhỏ giọng trả lời, như một học sinh bị giáo viên kiểm tra bài tập.
Anh kéo cửa xe, ra lệnh: “Lên xe.”
Tôi không hề muốn lên xe chút nào.
Tôi cứ có cảm giác mình đã bỏ sót, quên mất chuyện gì đó.
Mọi việc không nên diễn ra như thế này.
Tôi đấu tranh, mở miệng nói thêm lần nữa.
“Cậu nhỏ ơi, bên cạnh cậu nhỏ chắc chắn có Alpha cấp cao khác mà, đúng không? Cậu nhỏ giúp tôi tìm một Alpha cấp cao là được rồi, chỉ cần tôi có thai một đứa là được, chúng ta không cần phải…”
“Cậu nhỏ không quen biết Alpha cấp cao nào khác, em biết đấy. Em là Beta, em muốn mang thai thì không phải người bình thường có thể làm được. Cậu nhỏ giúp em là vì chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, nếu em thực sự không muốn cậu nhỏ giúp, vậy thôi cậu nhỏ không giúp nữa.”
Cậu nhỏ tôi nói xong, anh tự mình chui vào xe.
Đầu óc tôi “ong ong”.
Chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, cậu nhỏ tôi hạ cửa kính xe xuống nói một câu: “Cha em có 108 đứa con riêng, trong đó Alpha và Omega rất nhiều, em…”
Cậu nhỏ chưa nói xong, tôi đã tự mở cửa xe, ngồi vào xe anh.
Suốt quãng đường không ai nói với ai câu nào.
Tôi cứ căng thẳng cào cào ngón tay.
Thế là… sống chung rồi sao?
Không lâu sau, xe dừng lại trước cổng một khu chung cư mới.
Cậu nhỏ tôi nói là anh mới mua căn nhà này tối qua.
Đúng là người với người khác nhau, tức c.h.ế.t đi được.
Anh ấy nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu, cứ mua nhà khắp nơi, không tiêu hết thì không thể quăng cho tôi tiêu một ít sao?
Tiêu tiền thì tôi còn kém ai?
Cớ gì phải cống hiến tiền cho bất động sản, cái biệt thự năm nghìn mét vuông ở nhà ông bà ngoại không chứa nổi anh ấy sao?
Đến nhà anh ấy.
Một căn hộ lớn kiểu Penthouse.
Rất rộng.
Rất sạch sẽ.
Tông màu lạnh.
Giống như chính con người anh ấy vậy.
Anh dẫn tôi vào phòng dành cho khách.
“Phòng của em.”
“Dọn dẹp một chút đi.”
Nói rồi anh quay về phòng ngủ chính.
May quá, may quá.
Cậu nhỏ tôi vẫn chưa mất hết lý trí.
Vẫn còn biết để tôi ở phòng khách, không trực tiếp đè tôi lên giường làm này làm nọ.
Tôi nằm trên giường phòng khách rất lâu, lăn từ đầu giường đến cuối giường, vẫn không thể suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện.
Cậu nhỏ tôi, người này, lớn đến gần 30 tuổi rồi, cũng chưa nghe nói anh ấy hẹn hò với ai.
Anh ấy là một Alpha cấp cao, bên cạnh chưa bao giờ có một Omega nào, điều này có phải là không hợp lý không?
Lẽ nào anh ấy có bệnh?
Đúng.
Chắc chắn là như vậy, có bệnh nên không dám hẹn hò.
Chẳng trách ông bà ngoại cứ kêu anh đi xem mắt mãi mà anh không đi.
Chắc chắn là anh ấy không có hứng thú với Omega.
Vậy nên anh nói muốn giúp tôi, là thực sự chỉ muốn giúp tôi thôi sao?
Dù sao thì tôi và anh ấy rất thân thiết, chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bây giờ tôi gặp khó khăn, anh ấy giúp tôi cũng là chuyện bình thường.
Đúng, là như vậy đấy.
Nghĩ một hồi lâu, cảm thấy hơi khát nước, muốn tìm nước uống.
Thế là, tôi đứng dậy, bước ra khỏi phòng ngủ.
Khi đi ngang qua phòng ngủ chính, tôi nghe thấy bên trong có tiếng động lạ.
Tôi chỉ vô tình nhìn một cái, thấy cửa phòng ngủ chính không đóng kín.
Để lại một khe hở.
Tôi tuyệt đối không cố ý nhìn vào bên trong.
Nhưng chính cái nhìn này…
Tôi đờ người.
Cậu nhỏ tôi quay lưng về phía cửa, ngồi bên mép giường, áo trên đã biến mất, cởi trần, cơ vai căng cứng, có thể nghe thấy tiếng thở của anh ấy hơi nặng.
Anh ấy đang…
Tay tôi đột ngột bịt miệng lại.
Mặt đỏ bừng!
Muốn chạy trốn.
Nhưng chân lại như bị đóng đinh.
Tôi đã thấy rồi.
Thứ trong tay anh ấy…
Mắt tôi trợn tròn.
Đó hoàn toàn không phải là cốc giữ nhiệt bình thường!
Đó là loại siêu to khổng lồ!
Gây chấn động cả dòng họ tôi!
Tôi sợ hãi lùi lại một bước.
Đụng vào bức tranh trang trí trên tường.
“Cạch” một tiếng.
Âm thanh trong phòng dừng lại.
Chết lặng.
Vài giây sau.
Cánh cửa bị kéo ra.
Cậu nhỏ tôi đứng ở cửa, quần áo hơi xộc xệch, mắt hơi đỏ, ánh nhìn vừa sâu vừa tối khóa chặt tôi.
Tôi như một tên trộm bị bắt quả tang.
Mặt đỏ đến mức muốn bốc cháy.
“Tôi… tôi đi tìm nước uống…”
Anh không nói gì.
Bước từng bước đến gần.
Hương tuyết tùng hòa lẫn với một mùi…
Nóng bỏng.
Tôi lùi lại.
Lưng chạm tường.
Không còn nơi nào để trốn.
Anh đưa tay.
Chống lên bức tường ngay bên tai tôi.
Bao trọn tôi trong bóng hình anh.
“Vừa nãy nhìn thấy rồi à?”
