Giọng anh khàn khàn, mang theo sự kích động chưa tan.
Tôi điên cuồng lắc đầu, rồi lại muốn gật đầu, cuối cùng như con đà điểu nhắm chặt mắt.
Thực ra từ nhỏ tôi đã sợ anh ấy, anh ấy học giỏi, lại thông minh, người lại cao ráo như thế, lại còn là Alpha cấp cao…
“Thẩm Nghiễn.”
Anh gọi tên tôi, mỗi chữ đều nóng bỏng.
“Đã nhìn thấy…”
Anh cúi xuống, hơi thở phả vào vành tai, “Thì phải chịu trách nhiệm.”
Tôi đột nhiên mở mắt.
“Chịu, chịu trách nhiệm gì?”
Khóe miệng anh dường như cong lên một chút, “Em nói xem? Từ nhỏ cậu nhỏ đã dạy em phải làm một người đàn ông có trách nhiệm.”
Anh nói rồi, ánh mắt đầy ẩn ý lướt qua khắp người tôi.
“Không thể…”
Giọng tôi run rẩy.
“Không thể giả vờ như không thấy sao?”
“Không được.”
Anh từ chối dứt khoát.
“Đã thấy, thì phải chịu trách nhiệm.”
“Không được…” Anh lại gần hơn, gần như chạm vào môi tôi, “Làm một người đàn ông vô trách nhiệm.”
Đầu óc tôi “ù” một tiếng.
Hoàn toàn trống rỗng.
Cái, cái này phải làm sao đây?
