Sau ngày hôm đó.
Tôi cứ lảng tránh cậu nhỏ tôi, hễ nhìn thấy anh ấy, là lại nhớ đến câu nói kia.
“Đã thấy, thì phải chịu trách nhiệm.”
Mặt nóng bừng, tim đập nhanh, không dám nhìn thẳng.
Anh ấy thì rất bình tĩnh.
Như không có chuyện gì xảy ra, vẫn nấu ăn cho tôi, giúp tôi sắp xếp tài liệu.
Ban đầu tôi định về nhà ở, nhưng cậu nhỏ tôi nói nhà tôi bây giờ đã bị đám con riêng của cha tôi chiếm đóng rồi.
Và còn nói trong số 108 đứa con riêng của cha tôi, có đến 100 đứa là Alpha.
Tôi là một Beta, về nhà có khi bị bọn họ xé xác ăn thịt mất?
Thế là, tôi chỉ có thể ở lại căn hộ Penthouse này của cậu nhỏ tôi.
Cho đến chiều hôm đó.
Tôi đang ôm bim bim xem TV trong phòng khách, xem say sưa.
Cậu nhỏ tôi đi tới, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Ghế sofa lún xuống một khoảng, tôi lập tức căng thẳng, bim bim cũng không còn ngon nữa.
“Tránh mặt cậu nhỏ à?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt xuyên qua kính, có chút nguy hiểm.
“Không, không có!”
Tôi phủ nhận kịch liệt, người xê dịch sang bên cạnh một chút.
Anh đưa tay, lấy gói bim bim trong lòng tôi ra, đặt lên bàn trà.
“Vậy thì chúng ta…” Anh lại gần, “Bàn về chuyện chịu trách nhiệm.”
Tôi hoảng hốt.
Muốn chạy trốn.
Nhưng bị anh nắm lấy cổ tay, khẽ kéo một cái, trời đất quay cuồng.
Tôi ngã ra ghế sofa, anh cúi người đè xuống, bóng râm bao phủ, hương tuyết tùng ập vào mặt, kín mít.
“Cậu nhỏ! Đừng…”
Tay tôi chống lên n.g.ự.c anh, nóng đến kinh người.
“Gọi tên.”
Anh nói khẽ, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay tôi.
“Gọi, Lục Trầm Chu.”
Tôi cắn môi, không chịu gọi.
Anh cúi đầu xuống, chóp mũi gần như chạm vào môi tôi, hơi thở quấn quýt.
“Không gọi?”
“Vậy thì cậu nhỏ…”
Lời chưa nói hết.
“Ding dong—”
Chuông cửa vang lên.
Ngay sau đó.
Là tiếng chìa khóa xoay ổ khóa!
Cả hai chúng tôi đồng thời cứng đờ.
Tôi dùng sức đẩy anh.
“Dậy! Nhanh dậy đi!”
Cậu nhỏ tôi hơi nhíu mày, rõ ràng cũng không ngờ có người đến.
Anh vừa định đứng dậy.
“Nghiễn Nghiễn, Trầm Chu, bà mang…”
Giọng bà ngoại vui vẻ.
Dừng lại đột ngột.
Hai vị trưởng bối.
Bốn con mắt.
Đứng ở hành lang, đồng loạt nhìn chằm chằm vào chúng tôi đang chồng chất lên nhau trên ghế sofa.
Tôi quần áo xộc xệch, má đỏ bừng, bị cậu nhỏ tôi đè chặt dưới thân, cổ áo anh ấy cũng bị tôi kéo bung ra.
Thời gian như ngừng lại.
Lồng chim trong tay ông ngoại tôi.
“Choang” rơi xuống đất.
Hộp giữ nhiệt trong tay bà ngoại tôi.
“Bộp” rớt xuống.
Canh đổ lênh láng khắp sàn.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, cứ để tôi c.h.ế.t đi.
Ngay bây giờ, không thể chậm trễ thêm một giây nào nữa.
Cậu nhỏ tôi là người phản ứng nhanh nhất, anh kéo tôi đứng dậy, dùng cơ thể che chắn cho tôi, chỉnh lại quần áo xộc xệch.
“Ba lớn, mẹ nhỏ.”
Giọng anh vẫn khá vững vàng.
“Hai người sao lại đến?”
Bà ngoại chỉ vào chúng tôi, tay run rẩy.
“Các, các con… đây là…”
Mặt ông ngoại tôi tái mét.
Nhìn Lục Trầm Chu.
Ánh mắt như muốn g.i.ế.c người.
“Lục Trầm Chu!”
“Mày đang làm gì với cháu ngoại tao đấy!”
Cậu nhỏ tôi giấu tôi ra sau lưng.
“Như hai người thấy đó.”
Anh ấy cứ thế thừa nhận sao?
“Chúng con đang…”
Anh dừng lại một chút, giọng điệu thản nhiên, “Bồi dưỡng tình cảm.”
Tôi ở phía sau anh, chỉ muốn chui xuống đất.
Bồi dưỡng tình cảm?
Có ai bồi dưỡng tình cảm bằng cách đè người ta lên ghế sofa như thế không!
Ông ngoại tôi tức đến râu cũng dựng đứng.
“Bồi dưỡng tình cảm?”
“Mày đang bắt nạt nó!”
