Thật ra lúc nhỏ tôi đã từng gặp Lâm Sở. Tại một bệnh viện tư nhân. Khi đó cậu bé đang kiễng chân lau mặt cho mẹ, thật ngoan.
Líu lo kể lể bằng giọng trẻ con: "Mẹ ơi, hôm nay cô giáo dạy chúng con viết văn, đề tài là người con yêu nhất, mẹ ơi, con viết về mẹ đấy, lát nữa con đọc cho mẹ nghe nhé!"
"Mẹ ơi, lúc tan học Mạt Mạt hỏi con, tại sao mẹ không đến đón con nữa? Mẹ ơi, khi nào mẹ mới khỏe lại ạ? Các bạn nhỏ khác đều có mẹ đến đón..."
Phòng bệnh tĩnh lặng không một tiếng động, không có tiếng trả lời.
Cậu bé hít hít mũi: "Mẹ ơi, con rất ngoan đấy ạ."
"Mẹ ơi... mẹ nói chuyện với con đi, được không..."
Nói rồi vai cậu bé bắt đầu run lên từng đợt.
"Tiểu Dã, con làm gì ở đây vậy?" Mẹ tôi vừa lúc đến tìm tôi. Lâm Sở nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn qua. Trên mặt vẫn còn vương những "viên ngọc trai" nhỏ, lông mi ướt át như cánh quạ, tròng mắt đen láy sáng ngời.
"Wow! Cậu bé xinh đẹp quá! Sao lại khóc rồi?"
Mẹ tôi lục túi: "Nào! Ăn đồ ngọt sẽ không khóc nữa nhé?"
Tôi không thích ăn kẹo, mẹ tôi đưa cả hai cây kẹo mút cho Lâm Sở.
"Cảm ơn dì ạ."
Bàn tay nhỏ bé của cậu bé không xé được bao bì, cuối cùng dùng răng cắn mở.
"Hê hê, ngọt quá."
Cậu bé cong cong khóe mắt: "Anh ơi, anh ăn đi!"
Cậu bé thật sự rất ngoan. Cười lên cũng thật ngọt ngào...
……..
Tốt nghiệp được danh hiệu sinh viên ưu tú, trường bắt phải lên sân khấu diễn thuyết. Ánh mắt vô tình liếc xuống dưới sân khấu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Mày thanh mắt tú, thanh tân tuấn dật. Tôi nhanh chóng tìm thấy bóng hình cậu bé trong ký ức. Họ hàng bị bệnh tình cờ nghỉ dưỡng ở bệnh viện tư nhân đó.
Tôi ma xui quỷ khiến đi đến phòng bệnh đó. Người phụ nữ trên giường bệnh đã có những nếp nhăn li ti, vẫn nằm im lặng. Thiếu niên không còn lẩm bẩm nữa, thậm chí có chút trầm mặc, cậu bé chỉ nói sơ qua về tình hình cuộc sống gần đây.
"Mẹ, con đã vào đại học rồi, bạn cùng phòng và giáo viên đều rất tốt."
"Anh khóa trên giới thiệu cho con một công việc gia sư bán thời gian, tiền công khá cao." Không khí ngưng trệ, lại là một sự im lặng.
Cậu bé nhìn đồng hồ vài lần, cuối cùng mở lời: "Mẹ, sắp trễ giờ rồi, lần sau con lại đến thăm mẹ nhé."
Tôi quay người né vào cầu thang, quay đầu chỉ thấy bóng lưng vội vã của thiếu niên. Chi phí bệnh viện này không hề thấp, gia sư?
……..
Sau khi trở về, trong đầu tôi luôn thoáng qua bóng lưng quật cường của thiếu niên đó. Tôi lắc đầu, chế giễu mình đúng là đã đến tuổi rồi.
Công ty có nhiều việc cần phải nhanh chóng bắt tay vào, tôi bắt đầu làm cho mình bận rộn hơn. Hạ Diễn lại bắt đầu tụ tập mọi người tổ chức những buổi tiệc vô vị.
"Lục Thừa Dã, cậu không có hứng thú với phụ nữ, hay thử đổi khẩu vị xem sao?"
Tôi không phản đối, cũng không ôm hy vọng quá lớn. Trong phòng bao nhìn thấy khuôn mặt Lâm Sở, hơi thở của tôi như ngừng lại trong chốc lát. Trái tim bắt đầu đập loạn vô cớ. Tôi không còn kìm nén bản thân nữa. Chỉ dùng một nụ hôn đã xác định được tâm ý của mình. Tim đập như trống. Thì ra tôi không hề lãnh cảm. Thậm chí có thể nói là rất cuồng nhiệt...
………..
Tôi từ từ mở khóa trái tim Lâm Sở. Cậu ấy muốn từ từ thì cứ từ từ, sớm muộn gì cũng là của tôi.
Kết quả là mẹ cậu ấy đột ngột qua đời, lại khiến cậu ấy rụt vào vỏ ốc. Tôi chỉ cho cậu ấy một tuần. Một tuần, đủ để cậu ấy nghĩ thông suốt rồi. Tôi sẽ không để cậu ấy co quắp trong vỏ rùa của mình.
Vừa kết thúc xã giao, tôi đã dặn dò người chuẩn bị đồ đạc. Kết quả là Lâm Sở lại bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân xuất hiện trên giường tôi.
Cậu ấy sợ hãi, cứ rúc vào lòng tôi mãi.
Cái người cha đó của cậu ấy, tôi sẽ không tha cho hắn ta!
May mắn thay…..
Lâm Sở đã xuất hiện trước mặt tôi.
May mắn thay...
Cậu ấy chủ động chui ra khỏi cái vỏ cứng rắn của mình, nhào vào lòng tôi rồi.
END.
