Cơn đau đầu do say rượu khiến Âu Hoài Đình khi tỉnh dậy có một khoảnh khắc chậm lại trong não. Nam Thương Cẩn dựa vào cửa bếp nhìn anh, trong lòng thầm muốn hỏi anh có đang nghĩ mình là ai không, mình từ đâu đến, mình sẽ đi đâu. Nghĩ đến đó, cậu không khỏi bật cười, cảm thấy dáng vẻ ngây ngốc này của người đàn ông cũng thật đẹp, thật đáng yêu.
Âu Hoài Đình nghe thấy tiếng động liền lập tức quay đầu lại nhìn. Bốn năm ở quân đội đã khiến anh duy trì sự cảnh giác đối với mọi tiếng động nhỏ, ánh mắt sắc bén. Đó là đôi mắt mà Nam Thương Cẩn chưa từng thấy, dường như mình đã làm sai điều gì đó, bị ánh mắt của anh đóng đinh trên cột nhục nhã để chịu hình phạt lăng trì, một nỗi sợ hãi nồng nặc toát ra từ trong lòng.
Nhìn rõ người phát ra tiếng động, Âu Hoài Đình lập tức thu lại sự sắc bén và tàn nhẫn trong mắt, trở lại ánh mắt dịu dàng như nước, đi đến nhẹ nhàng xoa lưng cậu, dịu giọng hỏi, “Làm cậu sợ à?”
Nam Thương Cẩn “Á” một tiếng, bừng tỉnh khỏi cơn giật mình, “Hơi một chút, sao tự nhiên cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”
“Không phải nhìn cậu bằng ánh mắt đó, mà là thói quen được rèn luyện khi còn trong quân ngũ,” Âu Hoài Đình dẫn cậu ngồi xuống ghế chuẩn bị ăn sáng, “Thật ra lúc đầu tôi không có phản ứng mạnh với những tiếng động nhỏ này đâu, nhưng một năm trước có lần làm nhiệm vụ suýt chút nữa vì không cảnh giác mà mất mạng, còn vì chuyện này mà bị đại đội trưởng mắng rất lâu, suýt chút nữa bị nhốt vào nhà giam. Sau này đối với những tiếng động nhỏ này thì vô cùng cảnh giác.”
“Nhưng tôi không phải kẻ thù của cậu, cậu có thể tin tưởng tôi.”
Nam Thương Cẩn không hỏi anh nhiệm vụ đó rốt cuộc là gì mà lại khiến anh trở thành một người nhạy bén và tàn nhẫn như vậy, nhưng khi cậu thấy anh trong khoảnh khắc đó đã biến ánh mắt đó thành sương mù, cậu biết trải nghiệm của người đàn ông này chắc chắn gập ghềnh và mỏng manh như đi trên băng. Thế là cậu nói với anh, “Tôi không phải kẻ thù của cậu, cậu có thể tin tưởng tôi.”
“Được!”
Ăn xong bữa sáng, Âu Hoài Đình lại lấy quần áo mà tối qua Nam Thương Cẩn đã ném vào máy giặt ra phơi rồi mới đưa Nam Thương Cẩn ra ngoài lái xe đến phòng thu. Con đường đã được nước mưa đêm qua rửa sạch, chỉ còn những chiếc lá rơi dính chặt vào mặt đất, không khí lạnh lẽo hơn, tiếc là Thượng Hải không phải Đông Bắc, không có tuyết rơi trắng xóa.
Đến phòng thu, nhân viên đã bày biện thiết bị chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc. Hai người họ tự giác bước vào phòng thu, đeo tai nghe và bắt đầu thử giọng. Một chút bất an còn sót lại trong lòng Âu Hoài Đình vào buổi sáng đã bị giọng nói của người kia trong tai nghe xua tan hoàn toàn. Anh có thể tin tưởng cậu ấy và đủ tin tưởng cậu ấy, anh thậm chí còn cảm thấy cuộc đời này chỉ cần có cậu ấy ở bên cạnh là anh có thể mãi mãi yên tâm.
“Action!”
Theo tiếng bắt đầu của trợ lý đạo diễn, Âu Hoài Đình bắt đầu đọc lời thoại của mình, như dòng nước chảy róc rách, như nước vỗ bờ, “Nguyên Kỳ, đời người chỉ có ba vạn ngày, tôi không có gì hối tiếc vì gặp em không phải là lúc đẹp nhất của tôi, mà vì gặp em nên thời khắc đẹp nhất của tôi mới bắt đầu, tôi thích em.”
“Tôi thích em.”
Câu tỏ tình đó vang lên trong tai nghe của Nam Thương Cẩn, rồi chui vào tai cậu. Lần thứ hai, cậu quay đầu nhìn người đó, mới phát hiện người đó cũng đang nhìn mình. Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Âu Hoài Đình nói ra câu “Tôi thích em”, đây là lời tỏ tình độc nhất của anh, ngắn gọn nhưng chân thành. Anh tỏ tình trước mặt mọi người, đó là lựa chọn táo bạo nhất nhưng cũng kiên định nhất.
Thời gian trôi qua trong mắt hai người, không biết từ lúc nào màn đêm đã buông xuống, nhưng lại không có cái lạnh như buổi sáng, mà có chút ấm áp đọng lại trong lòng. Hai người im lặng tạm biệt nhau, mỗi người về nhà, rất ăn ý không ai nhắc đến câu tỏ tình đó. Một người không hỏi, một người không đáp, vì cả hai đều biết hôm nay hiển nhiên không phải là thời điểm tốt nhất để thảo luận chủ đề này.
Sáng hôm sau, Âu Hoài Đình đã sớm lái xe đến khu chung cư của Nam Thương Cẩn, chỉ vì hôm qua người đó đã nói với anh là đến Thượng Hải lâu như vậy nhưng vì công việc mà chưa từng đi Disney một lần nào. Thế là ngay tối đó anh đã xin đạo diễn nghỉ phép. Vì tiến độ thu âm nhanh hơn so với dự kiến, nên đạo diễn đã dứt khoát cho tất cả nhân viên nghỉ một ngày. Nhưng tin tức này còn chưa kịp đến tay Nam Thương Cẩn thì đã bị một cuộc điện thoại của Âu Hoài Đình gọi dậy.
“Alo~” Âu Hoài Đình nghe giọng nói của người đó trong điện thoại nũng nịu như chưa tỉnh ngủ, xen lẫn với tiếng điện thoại, khiến anh không khỏi nghĩ, nếu mỗi ngày sau khi tỉnh dậy đều nhìn thấy cậu ấy ngủ bên cạnh mình thì sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
“Tỉnh chưa?” Khóe miệng Âu Hoài Đình cong lên, giọng nói cũng mang theo ý cười sủng nịnh, “Dậy đi rửa mặt, đưa cậu đi một nơi.”
“Đi đâu vậy, bây giờ chưa đến giờ đến phòng thu mà?” Nam Thương Cẩn nhìn đồng hồ, hậm hực trả lời anh.
“Không đi phòng thu, đưa cậu đi Disney.”
“Ừm, Disney…” Nam Thương Cẩn lặp lại một lần rồi lập tức tỉnh táo, “Disney!?”
Âu Hoài Đình cầm điện thoại ra xa mình một chút, dường như đã đoán trước được cậu ấy sẽ hét lên, nên đã bảo vệ màng nhĩ của mình trước, “Nhanh lên đấy, nếu không tôi sẽ lên tóm cậu đấy.”
Âu Hoài Đình quen dùng giọng điệu sủng nịnh nhất để nói những lời “tàn nhẫn” nhất với cậu ấy.
“Á, cậu đừng, đừng lên, cậu cậu cậu… cậu đợi tôi một lát tôi xuống ngay, mười phút.” Nam Thương Cẩn không muốn bị người mình thích nhìn thấy bộ dạng vừa ngủ dậy, mặt đầy dầu, khóe mắt có lẽ còn có chút ghèn.
Người mình thích?
Từ lúc nào mà cậu ấy lại gọi Âu Hoài Đình từ “secret crush” thành “người mình thích”? Rõ ràng trước hôm qua, trong cuộc trò chuyện với lão Kim, khi nói về Âu Hoài Đình, cậu ấy vẫn dùng từ “secret crush”, nhưng hôm nay lại gọi anh là “người mình thích”, hơn nữa người đó lại đang đợi cậu ấy ở dưới nhà, chuẩn bị đưa cậu ấy đến địa điểm hẹn hò của các cặp đôi—Disney.
Mặc kệ đi!
Cuối cùng, mười phút nói miệng đã thành nửa tiếng. Cậu không có câu trả lời, cũng không muốn suy nghĩ về sự thay đổi của một danh xưng, cậu chỉ vội vã xuống lầu, rồi nhìn thấy người mình thích, người mà mình mong nhớ bấy lâu. Hai người nhìn nhau, đồng loạt mỉm cười.
Họ đến Disney lúc tám giờ năm mươi, không có kế hoạch vui chơi, cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đến, chỉ thong thả đi dạo trong Disney, thấy chỗ nào thú vị hơn thì đi về phía đó, muốn đi đâu thì đi đó, muốn ở lại bao lâu thì ở lại bấy lâu, không có thời gian cố định, không có lịch trình nghỉ ngơi hay di chuyển cố định, ngược lại cách vui chơi này lại thoải mái hơn.
Họ đã đi xem Cướp biển vùng Caribean, tham gia diễu hành xe hoa. Lúc đó, những cánh hoa rơi xuống nơi họ đang đứng, đó là lời chúc phúc mà Disney dành tặng cho họ. Lúc này, họ giống như những cặp đôi bình thường, hẹn hò cùng nhau, tận hưởng sự thong dong mà ngày nghỉ mang lại.
Giờ ăn trưa, người đông đúc, sau mấy lần chen chúc, Âu Hoài Đình không còn dám dễ dàng buông tay người đang được anh nắm nữa. Hai người trao đổi nhiệt độ cho nhau trong lòng bàn tay, cuối cùng bàn tay hơi lạnh của Nam Thương Cẩn cũng được nhiệt độ của Âu Hoài Đình bao bọc, từ từ cũng trở thành nhiệt độ của Âu Hoài Đình.
Trước đây, Nam Thương Cẩn cũng đã từng cảm nhận được nhiệt độ như vậy, đó là do bạn trai cũ của cậu khi du học mang lại, nhưng lại không có sự yên tâm như bây giờ. Nhiệt độ của người đó giống như tình cảm của anh ấy, rực rỡ, cậu cũng đã từng lưu luyến sự ấm áp mà bạn trai cũ mang lại cho mình. Nhưng khi giá trị quan và cách xử lý vấn đề của hai người được đặt ra trước mặt, dù có cho cậu ấy một cơ hội nữa, cậu ấy cũng sẽ không chọn quay lại với bạn trai cũ, theo cậu, đó là “nước chảy ngược”, là “đời lùi lại”.
Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy may mắn, may mắn vì quyết định không bao giờ quay lại của mình. Trên thực tế, quãng thời gian vừa chia tay, cậu cũng rất buồn, một mối tình kéo dài bốn năm cuối cùng lại kết thúc bằng cách này. Cậu không biết đúng hay sai, chỉ biết mình nên làm như vậy, vì đối với cậu, bạn trai cũ dù có tốt đến đâu cũng là một người tùy hứng, không nghe lời khuyên của người khác, cậu thật sự không nghĩ một người như vậy là một người bạn đời tốt.
Còn bạn trai cũ, trong quãng thời gian vừa chia tay cũng đã dỗ dành, năn nỉ rất nhiều, mong muốn mối tình này có thể tiếp tục. Nam Thương Cẩn cũng không phải là không động lòng, nhưng khi nghĩ đến những chuyện lộn xộn, lằng nhằng đó, cậu lại cảm thấy mình thật sự không có dũng khí để tiếp tục, nên cậu đã rất kiên quyết chọn chia tay.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm. Giữa chừng, có một cô gái mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói với Âu Hoài Đình, “Cái đó… anh ơi, anh… xin chào, em có thể xin thông tin liên lạc của anh không?”
Nam Thương Cẩn nhìn thấy cô gái đó mặt đỏ bừng, trong lòng dường như rất bất an. Cậu cảm thấy có chút khó chịu, đưa mắt nhìn về phía Âu Hoài Đình. Nhưng khi cậu nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác và lời nói có vẻ lắp bắp của Âu Hoài Đình, cảm giác khó chịu trong lòng cậu lập tức tan biến, cậu cúi đầu cười một cái, nhưng lại không thể không ngẩng đầu lên giúp anh giải vây dưới ánh mắt sắc lẹm của Âu Hoài Đình.
“Em gái, xin lỗi nhé, em trai tôi có đối tượng rồi.”
Có đối tượng? Cảm giác này giống như chính cung đang tuyên bố chủ quyền của mình, tóm lại là một chữ – “sướng”!
“Hóa ra cậu vẫn là người sợ xã hội à?”
Một bữa ăn ngoại trừ việc cô gái kia đến xin thông tin liên lạc của Âu Hoài Đình có thân hình rất đẹp, cơ bắp cuồn cuộn bị Nam Thương Cẩn đuổi đi, còn lại thì cũng coi như là hòa hợp. Họ tìm một chiếc ghế dài ngồi nghỉ ngơi, chợt Nam Thương Cẩn mỉm cười trêu chọc anh.
Âu Hoài Đình đảo một con mắt, không muốn để ý đến cậu ấy, nhưng miệng lại không muốn để lời của cậu ấy rơi xuống đất, “Hóa ra Thương Cẩn lớn tuổi hơn tôi à.”
Câu nói này suýt nữa khiến Nam Thương Cẩn nổi khùng. May mắn là bản năng cầu sinh đủ mạnh, lập tức dỗ dành anh, “Nhưng nhìn cứ như thiếu niên mười tám tuổi.”
Buổi chiều hai người lại cùng nhau chơi “Vượt qua đường chân trời” và “Trôi nổi trên núi Sấm”. Trong suốt thời gian đó, Âu Hoài Đình luôn nắm tay cậu ấy, cậu ấy cũng không vùng vẫy, cứ để mặc anh nắm như vậy, và cũng rất tận hưởng việc Âu Hoài Đình nắm tay mình như vậy.
Buổi tối, hai người ăn uống đơn giản một chút rồi đến sớm để chờ xem pháo hoa, lấy cớ là: “chiếm vị trí đắc địa”. Nhưng cả hai đều biết rõ trong lòng, lời tỏ tình của ngày hôm qua cần có một cuộc đối thoại đàng hoàng.
“Lão Âu, chuyện cậu nói hôm qua…”
“Là thật, câu đó không chỉ là lời thoại, mà còn là điều tôi muốn nói với cậu.” Âu Hoài Đình cúi đầu không dám nhìn cậu ấy, trong đêm tối, một chút lo lắng hiện lên trong đôi mắt sáng ngời của anh, “Tôi không giỏi ăn nói, cũng như cậu nói, tôi có chút sợ xã hội. Nhiều lời hay ý đẹp tôi đều không biết nói, nhưng câu nói đó là thật, tôi thích cậu.”
Disney của ngày hôm nay dường như là dành cho họ. Lúc diễu hành xe hoa thì rải cánh hoa cho họ, lúc tỏ tình thì pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, chiếu sáng khoảng cách giữa hai người. Sự lúng túng và lo lắng của anh không có chỗ nào để trốn, bị người kia nhìn thấy hết.
“Thế à, vậy thì hãy xem biểu hiện của cậu nhé, nếu biểu hiện tốt thì tôi sẽ đồng ý, nếu biểu hiện không tốt thì tôi sẽ không thèm để ý đến cậu nữa.” Nói xong, Nam Thương Cẩn khẽ cười, màu sắc của pháo hoa phản chiếu lên khuôn mặt cậu, đôi mắt lấp lánh theo pháo hoa, đặc biệt là rất đẹp.
Một màn pháo hoa rực rỡ kết thúc, một ngày ở Disney mới thực sự kết thúc. Lái xe về nhà thì đã gần nửa đêm, Âu Hoài Đình đưa người đến dưới nhà định lái xe đi thì bị người đó chặn lại.
“Đã muộn thế này rồi, ngày mai còn phải đến phòng thu, cậu về nhà ít nhất cũng mất nửa tiếng, lát nữa cậu lại đi tắm rửa nữa thì rất muộn rồi. Cậu có muốn ngủ lại nhà tôi không?”
Nếu là Nam Thương Cẩn của ngày trước, chắc chắn sẽ không nghĩ rằng có một ngày mình sẽ chủ động giữ “đối tượng” ở lại qua đêm. Trước đây, dù là sống chung hay ở lại qua đêm đều là do người kia mở lời, và cậu ấy nhất định sẽ tranh cãi qua lại ba phút rồi mới đồng ý. Cậu ấy thật sự đã có những hành vi chưa từng có trước đây đối với người này.
Hai người về nhà, Âu Hoài Đình mới nhìn rõ bố cục nhà cậu ấy. Hai phòng ngủ một phòng khách, phong cách trang trí không phải là phong cách tối giản đang thịnh hành mấy năm trước, mà mang chút phong cách châu Âu màu trắng sữa, mặc dù không có màu hồng nhưng cũng có thể thấy được phong cách dễ thương.
Nam Thương Cẩn lấy dép dự phòng trong tủ giày ra cho anh dùng, đi tìm bàn chải đánh răng và khăn tắm cho anh đi vệ sinh cá nhân, còn mình thì đi vào nhà vệ sinh của phòng ngủ chính để tắm rửa gội đầu. Đến khi tóc ướt sũng đi ra thì thấy đèn phòng khách đã tắt, Âu Hoài Đình lại nằm trên sofa, nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi. Lúc này cậu mới nhớ ra phòng ngủ phụ không có trải giường, chỉ có một tấm ga trải giường chống bụi.
“Cái đó, Âu Hoài Đình, cậu… cậu có muốn ngủ chung với tôi không?”
Nghe thấy câu nói này, toàn bộ m.á.u trong người Âu Hoài Đình đều dồn về một chỗ, cố gắng kìm nén sự khó chịu, mở mắt nhìn người trước mặt. Màn đêm che đi một nửa khuôn mặt cậu ấy, nhưng mùi dầu gội và sữa tắm lại khuếch đại vô hạn trong bóng tối, chui vào khoang mũi anh và ở lại trong lòng anh.
“Sao không sấy tóc?”
Âu Hoài Đình không kìm được muốn sờ người đối diện, nhưng lại sờ phải mái tóc ướt sũng của người đó. Thượng Hải tuy chưa đến cái lạnh của mùa đông, nhưng gió đêm cũng không phải chuyện đùa, không kìm được mở miệng trách móc cậu ấy một cách nhẹ nhàng.
“Tắm xong thấy phòng khách không có đèn nên tôi ra xem cậu làm gì, còn chưa kịp sấy tóc.”
Giọng nói nũng nịu của Nam Thương Cẩn rơi vào tai anh, khó chịu như mèo cào, muốn lập tức ở đây làm cậu ấy trở thành người của mình, nhưng anh biết mình không thể, không phải vì không dám, mà là vì anh yêu cậu ấy.
“Đi thôi, tôi sấy cho cậu.”
Âu Hoài Đình dưới sự chỉ dẫn của Nam Thương Cẩn đã tìm thấy máy sấy tóc và bắt đầu sấy tóc cho cậu ấy. Tóc cậu ấy rất mềm và mỏng, sờ vào cảm giác rất tốt, giống như sờ một con thú nhồi bông.
Nhìn người trong gương ngẩng đầu lên tận hưởng sự chăm sóc, vẻ mặt hưởng thụ, cuối cùng anh cũng không kìm được, để lại một nụ hôn nhẹ nhàng sau gáy cậu ấy. Nhưng vẫn bị người đó bắt được cảm giác mềm mại của môi, quay người lại nhìn người đang kìm nén mãnh liệt đến mức hai mắt đỏ hoe, rất dứt khoát áp môi mình lên môi cậu ấy, hôn nồng cháy.
