XUẤT NGŨ TRỞ VỀ, TÂY BẮC CÓ NGƯỜI TÔI YÊU

Chương 2: Say rượu - Ngọt

Tháng Mười ở Thượng Hải gần mùa mưa dầm, trên trời phần lớn thời gian luôn có mây đen nhưng lại không mưa, khiến lòng người buồn bực, tâm trạng không khỏi phiền muộn. Nhưng đối với những người hormone tăng cao và đã chìm đắm trong tình yêu, có lẽ dù trên đường đi làm có giẫm phải phân chó cũng cảm thấy đó là phúc khí của mình sắp đến.

Âu Hoài Đình chính là người như vậy, không thể nói là thích, nhưng khi anh đối với một người nào đó mà sản sinh ra những cảm xúc khác biệt thì anh cũng trở nên đa cảm như một cô gái.

Bước vào phòng thu, Âu Hoài Đình đặt chiếc bánh bao súp mà anh mang trên tay xuống trước mặt người đang cầm kịch bản cảm nhận cảm xúc: “Lúc nãy trên đường thấy có người bán, nên tôi mua một phần cho cậu.”

Âu Hoài Đình mỉm cười nhìn anh giải thích một cách gượng gạo, nhưng mắt lại liếc sang chỗ khác, dường như muốn che giấu cảm xúc trong mắt mình, hay đúng hơn là che giấu tình yêu mà có lẽ sẽ không bao giờ có thể nói ra.

Nam Thương Cẩn mỉm cười nhìn người đó đi ra khỏi cửa mới lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh gửi cho người có khung chat hiển thị tên là “lão Kim”, kèm theo một câu: Bữa sáng mà đồng nghiệp tốt của tôi mua cho — bánh bao súp Thượng Hải!

Gửi xong tin nhắn, Nam Thương Cẩn úp điện thoại lại, tập trung ăn bánh bao súp. Vẫn chưa ăn hết một cái, lão Kim đã trả lời tin nhắn: Sao cậu không gọi thẳng là “chồng yêu”?

Âu Hoài Đình đi vệ sinh quay lại, nhìn thấy Nam Thương Cẩn đang ngậm đầy bánh bao, tay gõ chữ trên màn hình, dường như đang trả lời tin nhắn của ai đó, trong mắt không hề che giấu nụ cười. Mái tóc dày của cậu ấy rung rinh theo nụ cười của chủ nhân. Tim Âu Hoài Đình run lên, anh nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống sofa, không nỡ làm gián đoạn nụ cười của cậu ấy.

“Á! Trời ơi, cậu vào từ lúc nào thế?” Nam Thương Cẩn vốn đang nói chuyện về “secret crush” của mình với lão Kim, nhưng lại cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình, liền tắt điện thoại, tìm theo cảm giác nhìn về phía sofa. Vừa nhìn thấy, cậu ấy giật mình. Âu Hoài Đình đang ngồi trên sofa, tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm vào mình, giống như một con rắn độc chuẩn bị săn mồi.

“Xin lỗi, làm cậu giật mình rồi. Lúc nãy tôi vào thấy cậu nói chuyện với bạn rất vui vẻ nên không gọi.” Âu Hoài Đình nghe thấy tiếng kêu của cậu ấy mới bừng tỉnh khỏi suy nghĩ đang đoán xem người ở đầu dây bên kia là ai.

“Ồ, cũng không thể trách cậu hoàn toàn được. Tôi vừa nói chuyện với bạn thân nên cũng không để ý thấy cậu vào.”

Nam Thương Cẩn nói miệng như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, sao lại không trách cậu được chứ. Nếu không phải cậu mua bánh bao cho tôi, tôi cũng không đến mức khoe với lão Kim, cũng sẽ không bị giật mình. Hừ, đàn ông.

“Thế này đi, tan làm hôm nay tôi mời cậu ăn cơm nhé, coi như là lời tạ lỗi, được không?”

Hửm? Lời mời ăn cơm từ “secret crush”, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ lỡ được chứ. Nam Thương Cẩn dứt khoát đồng ý lời mời của Âu Hoài Đình, sau đó cả ngày cứ thấp thỏm chờ mong đến giờ tan làm.

Buổi trưa hai người ăn cơm cùng nhau. Âu Hoài Đình bị trợ lý của thầy Khương gọi vào văn phòng, Nam Thương Cẩn đành ngậm ngùi một mình quay về phòng thu, còn thầm tiếc nuối vì đã mất đi một cơ hội ở riêng.

Còn Âu Hoài Đình ở một bên khác, vừa bước vào văn phòng của thầy Khương, đã thấy thầy có vẻ vội vã, một trợ lý khác cũng đang vội vàng thu dọn tài liệu.

“Ồ, Hoài Đình đến rồi, vào đi, ngồi đi,” Thầy Khương chào hỏi Âu Hoài Đình ngồi xuống, tay cầm ấm trà rót ra lại là nước ấm. Thầy Khương là một người rất tôn sùng truyền thống, trong văn phòng bày biện các loại đồ sứ trang trí, trong ấm trà luôn có thể rót ra các loại trà khác nhau, hương trà tỏa ra ngào ngạt.

“Ở Bắc Kinh có một buổi tọa đàm, mấy tháng tới có lẽ tôi không thể đến Thượng Hải được. Việc thu âm kịch phát thanh sẽ có phó đạo diễn giám sát, nhưng kỹ năng của Thương Cẩn tôi không thể tiếp tục dạy cậu ấy được nữa, cậu giúp tôi dẫn dắt cậu ấy nhé.”

“Được ạ, mấy giờ thầy bay ạ?” Âu Hoài Đình không hề suy nghĩ mà đồng ý, “Để em đưa thầy ra sân bay nhé.”

Khi ra khỏi cửa, vừa lúc gặp Nam Thương Cẩn đi vệ sinh ra. Chưa kịp chào hỏi thì Âu Hoài Đình đã vội vàng đi theo thầy Khương.

N: Tối nay còn mời ăn cơm không?

T: Mời, đợi tôi quay lại đón cậu.

Nam Thương Cẩn nhìn cuộc trò chuyện trên điện thoại với ai đó. Mặc dù ngắn gọn nhưng lại có một thái độ rất kiên định, khiến người ta cảm thấy rất yên tâm, không cần thêm lời nói nào, chỉ một câu như vậy là đủ.

Có lẽ vì buổi chiều không có Âu Hoài Đình ở bên cạnh, không còn yếu tố làm mất tập trung, một khi đã dồn hết tâm sức vào một việc, hiệu suất làm việc của Nam Thương Cẩn tốt đến bất ngờ, thời gian cũng trôi đi rất nhanh.

Khi Nam Thương Cẩn lồng tiếng xong đoạn cá nhân của nhân vật, tinh thần được thư giãn, một cơn đói cồn cào ập đến dạ dày và não bộ. Vừa bước ra khỏi phòng thu định xem thành phẩm thì cánh cửa phòng đạo diễn cũng được mở ra từ bên trong, người đàn ông kéo cửa với một thân hình cơ bắp đập vào mắt, không phải Âu Hoài Đình thì là ai?

Nam Thương Cẩn cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn sờ cơ n.g.ự.c và ôm anh, quả nhiên, đàn ông vừa có khuôn mặt đẹp vừa có thân hình đẹp thật sự rất thu hút. Nam Thương Cẩn thầm nghĩ trong lòng, vẻ mặt kinh ngạc biến mất hoàn toàn, thay vào đó là nụ cười.

“Cậu về từ lúc nào vậy?” Nam Thương Cẩn nháy mắt đào hoa hỏi anh.

“Về được một lúc rồi, thấy cậu đang làm việc nên không làm phiền,” Âu Hoài Đình cũng mỉm cười trả lời cậu, “Đói rồi nhỉ, dẫn cậu đi ăn.”

“Nhưng tôi còn chưa xem thành phẩm…”

“Thầy Khương cho đánh giá là rất tốt!” Âu Hoài Đình kéo cậu đi ra ngoài, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền qua ống tay áo đến Nam Thương Cẩn.

“Cái gì? Thầy?!?” Nam Thương Cẩn để mặc anh kéo đi, sự chú ý hoàn toàn không ở trên bàn tay đang được nắm, “Này, đừng đi mà, sao cậu lại thành thầy rồi?”

Âu Hoài Đình lái xe, bên ghế phụ là Nam Thương Cẩn đang hậm hực. Âu Hoài Đình liếc nhìn người bên ghế phụ, khóe miệng không khỏi cong lên, bật cười thành tiếng.

“Cậu cười gì?” Nam Thương Cẩn hậm hực nghe thấy tiếng cười của anh, quay đầu khỏi cửa sổ nhìn anh.

“Không có gì, trong xe có loa, muốn nghe bài gì thì cậu kết nối điện thoại vào.”

Nam Thương Cẩn liếc nhìn điện thoại của Âu Hoài Đình để trong hộc đồ, cầm lên một cách tự nhiên như thể đó là điện thoại của mình, “Mật khẩu là gì vậy?”

“9511.”

Một người hỏi tự nhiên, một người trả lời lưu loát, cứ như thể hai người đã sống chung với nhau nhiều năm, không cần những câu hỏi thừa thãi, lại giống như những người bạn chơi cùng nhau từ nhỏ, vô cùng ăn ý.

Âu Hoài Đình lái xe đến trước một quán ăn Đông Bắc rồi mới dừng lại. Đến lúc đó, anh quay đầu lại mới phát hiện Nam Thương Cẩn không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Thế là anh lặng lẽ xuống xe, châm một điếu thuốc hút. Buổi tối tháng Mười ở Thượng Hải có một cơn gió lạnh thổi qua, Âu Hoài Đình rùng mình một cái, vội vàng hút hết điếu thuốc rồi chui lại vào xe, lặng lẽ chờ đợi người ở ghế phụ tỉnh dậy.

Khi Nam Thương Cẩn tỉnh dậy, trời đã tối rồi, trên người có thêm một chiếc chăn mềm mại và thơm tho. Cậu quay đầu lại mới thấy người đó đang lặng lẽ chơi game trong bóng tối, không phát ra một tiếng động nào.

“Mấy giờ rồi?”

Giọng nói mềm mại, ngái ngủ của Nam Thương Cẩn truyền vào tai anh, khiến toàn thân anh rạo rực, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Bảy giờ rưỡi rồi.”

“Hửm? Sao cậu không gọi tôi dậy?” Nam Thương Cẩn vén chăn lên, ngồi thẳng dậy.

“Khặc… Thấy cậu ngủ ngon quá.” Câu nói này khiến Âu Hoài Đình dở khóc dở cười, chỉ có thể bất lực cười, “Đi gọi món đi, tôi hút một điếu thuốc rồi qua.”

Âu Hoài Đình nhìn người đáp lại một tiếng rồi nhảy chân sáo đi gọi món, hạ thân lại thắt chặt, anh nhắm mắt lại cố gắng không nghĩ gì nữa, mới dần dần bình tĩnh lại, hút một điếu thuốc rồi xuống xe, đi vào quán ăn tìm người.

Trên bàn ăn, Nam Thương Cẩn bình luận về món thịt lợn chiên xù và lẩu thịt ngỗng hầm trên bàn, nói rằng hai món này là chính gốc nhất, còn miến thì rất bình thường. Nói xong, cậu đột nhiên nhớ ra, “Sao cậu biết tôi là người Đông Bắc?”

“Tôi hỏi thầy Khương. Mời cậu ăn cơm cũng phải làm theo sở thích của cậu chứ, nếu không sẽ không có thành ý.” Âu Hoài Đình gắp một miếng thịt ngỗng cho cậu, giống như đang chăm sóc một đứa trẻ.

“Nhưng mà, lúc nãy cậu nói cậu là thầy giáo của tôi là có ý gì vậy?”

“Thầy Khương phải đi Bắc Kinh tham gia tọa đàm. Kỹ năng của cậu tiếp theo tôi sẽ dạy, nên bây giờ cậu là học sinh của tôi.” Âu Hoài Đình mỉm cười trả lời cậu.

Không phải trở thành thầy giáo của cậu ấy là một việc đáng vui đến thế, mà là trở thành thầy giáo của cậu ấy sẽ có thêm nhiều cơ hội ở bên nhau, anh rất vui.

Nam Thương Cẩn nghe xong cúi đầu ăn cơm, sợ rằng Âu Hoài Đình sẽ nhìn ra manh mối gì đó từ ánh mắt của mình.

Ăn xong, Nam Thương Cẩn đề nghị đi dạo quanh đó để tiêu cơm. Thế là hai người vai kề vai đi trên đường, từ từ, thong dong.

“Âu Hoài Đình, cậu đã từng yêu chưa?” Đi được mấy bước, Nam Thương Cẩn hỏi anh.

“Chưa…” Nói xong, Âu Hoài Đình im lặng một lúc rồi nói tiếp, “Hình như cũng không thể nói là chưa, bốn năm trước, trước khi nhập ngũ, có một nữ sinh đã viết cho tôi một lá thư tình, nhưng tôi không trả lời. Sau đó năm nay xuất ngũ quay về mới biết cô ấy đã sắp kết hôn rồi.”

“Vậy cậu có thích cô ấy không?”

“Tôi nghĩ, có lẽ là không thích, lúc đó trong lòng không có nhiều cảm xúc, không thể nói là vui vẻ cũng không thể nói là xúc động, chỉ cảm thấy rất bình tĩnh. Bây giờ biết cô ấy sắp kết hôn cũng chỉ là mừng cho cô ấy thôi, dù sao tìm được một người muốn kết hôn cũng không dễ. Còn cậu thì sao?”

“Tôi à, trước đây lúc du học nước ngoài thì có yêu một người. Anh ấy là một người rất tốt, nhưng khi chúng tôi ở bên nhau, anh ấy thật sự lấy tôi làm trọng, cũng rất tinh tế, có thể chăm sóc được tất cả cảm xúc và suy nghĩ của tôi. Nhưng anh ấy rất gia trưởng, tức là anh ấy có một suy nghĩ cố định, trong nhận thức của anh ấy, anh ấy nghĩ chuyện này nên phát triển như thế nào, nên làm như thế nào thì anh ấy nhất định sẽ kiên trì với suy nghĩ của mình, không nghe bất kỳ lời khuyên nào mà người khác đưa ra. Sau đó chúng tôi chia tay trong hòa bình.”

Đây là lần đầu tiên Nam Thương Cẩn chia sẻ giới tính của mình và thảo luận vấn đề này với Âu Hoài Đình kể từ khi hai người quen nhau. Đây là một sự thăm dò, cậu cần biết Âu Hoài Đình có nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ vì mình là người đồng tính không, nên cậu đã hỏi anh có từng yêu chưa, có thích cô nữ sinh kia không.

Nhưng Nam Thương Cẩn không biết, Âu Hoài Đình đối với bất kỳ ai cũng đều lễ phép, hòa nhã, chỉ duy nhất khi vừa gặp cậu ấy, trong lòng anh đã dâng lên sóng gió, có thể ngay lập tức nhấn chìm cậu, đó là cảm giác mà trước đây không có ai có thể mang lại cho anh, chỉ cần cậu ấy ở bên cạnh là anh đã cảm thấy yên tâm vô cùng.

Gió đêm lạnh hơn, Âu Hoài Đình cởi áo khoác trùm lên người cậu ấy, rồi từ từ đi tiếp.

“Âu Hoài Đình,” Nam Thương Cẩn dừng bước gọi anh, “Chúng ta đi uống rượu đi.”

Âu Hoài Đình quay đầu lại nhìn cậu, mỉm cười, “Được thôi, tôi nói cho cậu biết, tôi uống được lắm đấy, cậu cẩn thận tôi uống cho cậu say bét nhè đấy!”

“Hề hề, cậu nói đùa gì thế, tôi là người Đông Bắc đấy, tửu lượng của cậu có thể uống bét nhè tôi sao?”

Cứ thế, hai người vốn dĩ nên tiêu cơm rồi về nhà, lại rẽ vào một quán bar nhỏ có tên là “Thời gian”. Ai ngờ vừa vào chưa đầy một tiếng, Nam Thương Cẩn, một người gầy nhom tám mươi mấy cân, lại vác một người đàn ông cao một mét tám tám với một thân hình cuồn cuộn cơ bắp từ “Thời gian” ra.

Điều khiến người ta buồn cười nhất là, người đàn ông cao một mét tám tám với một thân hình cuồn cuộn cơ bắp kia, thấy một đám đàn ông vây quanh một cái cây để nôn, nhất quyết đòi đến xem, xem xong lại quay đầu nhìn cậu một cái rồi lập tức nôn ra đầy người cậu.

Nam Thương Cẩn bất lực đảo một con mắt.

Người lái xe thuê đưa hai người đến dưới nhà Âu Hoài Đình. Thấy Nam Thương Cẩn gầy nhỏ như vậy, người đó cũng nhiệt tình cùng cậu vác Âu Hoài Đình lên lầu rồi mới lái chiếc xe điện nhỏ của mình rời đi.

“Tửu lượng gì chứ, tửu lượng thế này mà còn dám nói uống cho tôi say bét nhè, em gái tôi còn uống được hơn cậu,” Nam Thương Cẩn vừa cằn nhằn vừa giúp anh cởi bộ quần áo dính đầy chất nôn ra, “Một người đàn ông cao một mét tám, nửa ly bia đã gục rồi, không biết lấy đâu ra sự tự tin mà nói có thể uống cho tôi say bét nhè. Thật là hết nói nổi, Âu Hoài Đình, đời cậu gặp được tôi là phúc khí của cậu đấy.”

Nam Thương Cẩn lẩm bẩm cởi hết quần áo bẩn của anh, rồi lấy đồ ngủ ra cho anh mặc vào mới ném quần áo bẩn vào máy giặt để giặt. Xong xuôi một loạt, cậu mệt đến rã rời, định đợi quần áo giặt xong phơi rồi về nhà ngủ, ai ngờ vừa chạm vào sofa đã ngủ say như chết, trong mơ cậu dường như quay trở lại buổi chiều, lúc mở điện thoại của Âu Hoài Đình ra.

Cậu mở điện thoại định kết nối với loa xe hơi để bật nhạc, nhưng vừa mở ra đã thấy khung chat của Âu Hoài Đình với mình, ghi chú là “Bảo bối Cẩn”. Thoát khỏi khung chat, Nam Thương Cẩn phát hiện Âu Hoài Đình dường như không hay giao tiếp, trong lịch sử trò chuyện, khung chat của mình được ghim lên đầu, còn lại là bố mẹ anh và một người tên Dương Từ, cùng một người ghi chú là “Bạn thân từ nhỏ”.

Nam Thương Cẩn quay đầu lại nhìn người đang lái xe một cách nghiêm túc, ánh mắt đầy ẩn ý. Trước đây là “thích cái đẹp mà sinh lòng tà vạy”, bây giờ nhìn lại, người đàn ông này không chỉ đẹp trai, dáng người cực kỳ đẹp mà ngay cả bàn tay cũng rất đẹp, những ngón tay thon dài có một vài vết chai mờ nhạt. Lúc đó cậu đã nghĩ không biết những ngón tay như thế này khi đưa vào sẽ có cảm giác như thế nào, chắc chắn sẽ rất sướng, vết chai lướt qua thành ruột ấm áp chắc hẳn sẽ rất thoải mái.

Nghĩ đến đó, mặt Nam Thương Cẩn không khỏi đỏ bừng, suy nghĩ cũng đi xa hơn. Nếu không phải Âu Hoài Đình biết cậu định bật nhạc nhưng mãi không thấy động tĩnh nên lên tiếng gọi, có lẽ cậu đã “đứng thẳng” tại chỗ rồi.

“Thương Cẩn, mặt cậu đỏ quá, nóng lắm sao?”

“Á, không phải, tôi… tôi mặc nhiều quá, đúng là hơi nóng.”

Nam Thương Cẩn lúng túng bừng tỉnh, mở trình phát nhạc, bật bài “Từ khóa” đã được phát dở, mượn tiếng hát để che giấu cảm xúc và sự ngại ngùng của mình. Quãng đường còn lại, Nam Thương Cẩn vốn định giả vờ ngủ để trốn tránh suy nghĩ dâm dục của mình, nhưng cậu không ngờ rằng, trong tiếng hát và tốc độ di chuyển ổn định, cậu lại dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng bảnh mắt, cậu mới phát hiện mình đang nằm trên giường của Âu Hoài Đình, bên cạnh không có ai. Cả chiếc giường chỉ có nhiệt độ của mình. Bước ra phòng khách mới thấy Âu Hoài Đình ngủ trên chiếc sofa mà lẽ ra là mình phải ngồi. Lập tức, một luồng ấm áp dâng lên trong lòng.

Cơn mưa dầm ở Thượng Hải cuối cùng cũng đã rơi xuống, rơi trên những chiếc lá cây trong khu chung cư, gột rửa tất cả những ký ức đã qua, những nỗi đau, những niềm vui, tất cả mọi ký ức. Khoảnh khắc đó, dường như tất cả những rào cản không thể vượt qua trước đây đều đã qua đi.

 

 

 

back top