XUYÊN ĐẾN TIỂU THUYẾT NGÔN TÌNH, AI NGỜ TRỞ THÀNH NAM PHỤ ĐAM MỸ

Chương 3

 

“Đại ca tha mạng! Tôi không dám nữa, nếu sau này còn quấy rầy cậu, ra đường bị xe tông chết, uống nước bị sặc chết, ăn cơm bị nghẹn chết!”

Miệng tôi nói vậy, nhưng trong lòng đã mắng tổ tông mười tám đời của Hoắc Trì Trầm một lượt.

Nếu không phải hắn, làm sao tôi phải chịu cái khổ này.

Thấy vậy, Lâm Nghiên nheo mắt lại, nhéo mạnh một cái, “Sau này nếu còn dám quấy rầy tôi, tôi sẽ bẻ gãy nó.”

Nói xong, không đợi tôi trả lời, cậu ta tiêu sái rời đi, vung tay áo một cái, không mang theo một chút mây nào.

Tôi nằm liệt trên giường, quần mắc ở đầu gối, cả người như bị rút cạn.

Đương nhiên không phải là sướng, mà là bị dọa sợ.

“Cái quái gì thế này, khởi đầu địa ngục à?”

Tôi mất nửa tiếng mới hoàn hồn khỏi cơn kinh hoàng.

Xuyên sách thì xuyên sách đi, sao lại gặp ngay cái tu la tràng thế này?

Trong nguyên tác, Hoắc Trì Trầm và Lâm Nghiên cuối cùng là HE cơ mà. Giờ tình hình này, tôi không bị toang là may mắn lắm rồi.

Tôi còn nhận được tin nhắn từ Lâm Nghiên: 【Ngày mai đúng giờ đi làm, nếu dám giở trò, tôi không ngại đến nhà anh lần nữa đâu.】

Dù sao đây cũng là thế giới tiểu thuyết, không có đạo đức tam quan gì cả. Tôi sợ cậu ta tiếp tục tìm tôi gây rối.

Tôi lập tức trả lời: 【Đại ca yên tâm, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.】

Tiểu thuyết miêu tả Lâm Nghiên là một kẻ cuồng công việc. Xem ra, cậu ta quả thực rất cuồng, cuồng công việc, mà người cũng cuồng nữa.

Nhưng sao tình tiết này lại không giống với những gì tôi đọc nhỉ?

Ngày hôm sau, tôi đến công ty sớm.

Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.

Tôi phải đối mặt với Lâm Nghiên thế nào đây?

Cậu ta có làm khó tôi nữa không?

“Hoắc tổng, đây là lịch trình hôm nay.” Một giọng nữ ngọt ngào chợt vang lên sau lưng tôi.

Tôi quay người lại.

Là một cô gái rất xinh đẹp, cô ấy cúi đầu đưa tài liệu cho tôi, đầu ngón tay hơi run rẩy.

Tôi lơ đãng ký tài liệu, tiện miệng hỏi: “Thư ký Lâm khi nào đi làm?”

Cô gái sững lại một chút: “Hoắc tổng nói thư ký Lâm nào?”

Tôi cũng ngẩn ra: “Công ty có mấy thư ký Lâm?”

“Chỉ có một, Lâm Nghiên.”

Tôi gật đầu: “Tôi hỏi cậu ta.”

Cô gái vẻ mặt hoang mang: “Hoắc tổng không nhận ra tôi sao? Tôi chính là Lâm Nghiên.”

Tôi kinh ngạc, buột miệng thốt ra: “Cô là Lâm Nghiên? Vậy người tối qua đến nhà tôi là ai?”

Lâm Nghiên cố nặn ra một nụ cười: “Người đó cũng là tôi.”

Tôi cười, “Làm sao có thể, hai người trông không giống nhau.”

“Anh không phải bị chứng mù mặt sao?” Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua vẻ hoảng loạn.

Chợt nhớ ra nguyên chủ quả thực bị chứng mù mặt, nhưng hai người có sự khác biệt lớn về thể hình như vậy, không đến mức không nhận ra chứ.

Tôi suýt bật cười, “Tôi bị mù mặt, chứ không phải mù lòa. Chiến binh tối qua có bờ vai còn rộng hơn tôi, sao tôi lại không nhận ra?”

Sắc mặt Lâm Nghiên lập tức trắng bệch.

Cô ấy cắn môi, đột nhiên thẳng lưng, “Là tôi tìm người giả mạo. Nếu muốn sa thải thì cứ sa thải tôi, hoặc tôi xin nghỉ việc, ngài ký cũng được.”

Tôi nhướng mày, Lâm Nghiên cũng khá có trách nhiệm.

“Tại sao lại làm như vậy?”

Giọng cô ấy rất khẽ, “Ngài hẹn tôi đến nhà ngài, không phải là muốn tôi sao? Nhưng ngài chưa bao giờ hỏi ý muốn của tôi. Bây giờ tôi có thể nói rõ với ngài, tôi không thích ngài. Trước đây tôi đã từ chối vô số lần, nhưng ngài cứ như không nghe thấy. Tôi biết phải làm sao? Tôi cũng rất tuyệt vọng, nên tôi mới không còn cách nào khác, tìm người dọa ngài.”

Lâm Nghiên không thích nguyên chủ?

Nhưng trong tiểu thuyết không phải nói thích sao?

Hơn nữa là thích đến điên cuồng.

Tôi hơi bối rối.

Chẳng lẽ tôi đã hiểu sai khi đọc lướt qua?

 

back top