Nhưng dù thế nào đi nữa, việc hẹn người ta đến nhà trong khi họ không thích mình, đó là hành vi lưu manh.
Tuy không phải tôi làm, nhưng nhìn ánh mắt đau khổ của Lâm Nghiên, tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi hít sâu một hơi, “Tôi xin lỗi cô.”
Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tôi như nhìn quái vật.
Tôi tiếp tục nói, “Năng lực làm việc của cô mọi người đều thấy rõ, mất cô là tổn thất của công ty. Tôi đảm bảo với cô, sau này tuyệt đối sẽ không như trước nữa, cô cứ yên tâm làm việc.”
“Hoắc tổng,” Giọng cô ấy đầy vẻ không thể tin được, “Ngài nghiêm túc sao?”
Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt chân thành, “Thật hơn vàng thật.”
Trước đây ở công ty, tôi đã cố gắng làm việc rất nhiều, nhưng không ai ghi nhận, trong lòng đầy uất ức. Bây giờ tôi không muốn Lâm Nghiên đang nỗ lực sống lại trở thành người như tôi.
Tôi cười, “Được rồi, cô đi làm việc đi.”
Sau khi Lâm Nghiên rời đi, tôi lập tức gửi email cho phòng nhân sự, cc cho toàn công ty: Kể từ hôm nay, hủy bỏ chế độ nhân viên phải tiếp rượu xã giao.
Nhớ lại ngày xưa ông chủ bắt tôi đi tiếp rượu, tôi uống đến mức bị đau dạ dày, kết quả hợp đồng không đàm phán thành công, ông chủ còn mắng tôi vô dụng.
Từ ngày đó, tôi căm ghét những ông chủ không coi chúng tôi ra gì như vậy, quả thực là vô nhân tính.
Tôi không muốn giống như bọn họ.
Đi vào nhà vệ sinh, Lâm Nghiên đang gọi điện thoại.
Thấy tôi, cô ấy lập tức cúp máy, hoảng loạn đứng thẳng lưng, “Hoắc tổng!”
Tôi gật đầu, rồi bước vào nhà vệ sinh nam.
Khi đi ra, tôi nghe thấy tiếng bàn tán.
“Hôm nay Hoắc tổng uống nhầm thuốc à?”
“Anh ta không chỉ hủy bỏ chế độ tiếp rượu, mà tôi vừa thấy anh ta vào nhà vệ sinh, không làm khó thư ký Lâm.”
“Ai biết được, có lẽ có mục tiêu mới rồi.”
“À? Không phải chứ?”
“Ai mà biết được, không tin cứ chờ xem.”
Chờ xem thì chờ xem.
Tôi không phải là Hoắc Trì Trầm háo sắc đó.
Sau giờ làm, mọi người đều đã về, tôi là người cuối cùng tan sở.
Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi công ty, ở góc cua, tôi đã bị chặn đường.
Người chặn tôi là một chàng trai, cao mét tám tám, vai rộng eo hẹp, dáng người cao ráo, chân dài, trông rất đẹp trai.
Tôi luôn cảm thấy rất quen thuộc, như đã gặp ở đâu đó, nhưng tôi không thể nhớ ra.
Trong tay chàng trai đang xoay một con d.a.o bướm.
“Anh không cho chị tôi nghỉ việc à?” Cậu ta đẩy tôi vào tường, mũi d.a.o kề vào cổ họng tôi, “Xem ra bài học tối qua chưa đủ sâu sắc.”
Tôi vẻ mặt ngơ ngác, “Chị cậu là ai?”
Chẳng lẽ ngoài Lâm Nghiên còn có người muốn nghỉ việc?
Cậu ta lạnh giọng, “Giả vờ cái gì, trước đây anh không phải vì muốn chị tôi khuất phục mà lấy tôi ra uy h.i.ế.p sao?”
Lúc này tôi mới phản ứng lại, chẳng lẽ chàng trai này là Lâm Khải, em trai ruột thịt của Lâm Nghiên?
Tiểu thuyết không đề cập nhiều đến cậu ta, ngoại hình cũng chỉ nói là đẹp trai, không mô tả cụ thể, nên tôi không biết rõ về cậu ta.
Giờ nghĩ lại, người có thể đứng ra bảo vệ Lâm Nghiên, chỉ có thể là em trai này.
Vậy người đàn ông giả gái tối qua chính là cậu ta sao?
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt cậu ta. Tuy lúc đó có trang điểm, nhưng chiếc mũi và cái miệng này y hệt nhau.
Quả nhiên là cậu ta.
Biết là cậu ta, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trong số ít thông tin về cậu ta trong tiểu thuyết, có một điều là cậu ta rất quý mạng, vì cậu ta còn có chị gái cần phải bảo vệ.
Vì vậy, cậu ta tuyệt đối sẽ không làm gì tôi, chỉ là giả vờ hung hăng, muốn dọa tôi.
Chẳng trách hôm qua cậu ta dọa tôi xong liền bỏ đi ngay, chắc chắn là sợ mình không giữ được bình tĩnh mà lộ tẩy.
Hai chị em vốn định lợi dụng chứng mù mặt của nguyên chủ để diễn một vở kịch, kết quả lại gặp phải tôi, người vừa xuyên tới.
Nhìn khuôn mặt căng thẳng và bàn tay cầm d.a.o hơi run rẩy của cậu ta, tôi nảy ra ý muốn trêu chọc.
