XUYÊN ĐẾN TIỂU THUYẾT NGÔN TÌNH, AI NGỜ TRỞ THÀNH NAM PHỤ ĐAM MỸ

Chương 5

 

Tôi giơ tay lên, nắm lấy cổ tay cậu ta, “Không phải muốn g.i.ế.c tôi sao? Tôi giúp cậu một tay nhé?”

Thấy vậy, cậu ta run rẩy dữ dội hơn, đồng tử co lại, giật tay ra khỏi tôi, lùi lại một bước, con d.a.o trong tay cạch một tiếng rơi xuống đất.

Tôi tiến lên một bước, cậu ta lùi lại một bước, lông mi run rẩy, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, bước chân loạng choạng.

Tôi tóm lấy cổ áo cậu ta, đẩy cậu ta vào tường, sờ sờ mặt cậu ta nói, “Cậu không phải muốn bảo vệ chị cậu sao? Hay là thế này, cậu đến nhà tôi đi, như vậy chị cậu sẽ an toàn.”

Cậu ta trừng lớn mắt, “Anh, anh nói thật sao?”

Tôi vừa định mở lời, giọng Lâm Nghiên truyền đến, “Lâm Khải! Em làm gì đấy!”

Cô ấy chạy tới, kéo Lâm Khải ra, mỉm cười xin lỗi tôi, “Hoắc tổng, xin lỗi ngài, em trai tôi có hơi bốc đồng. Nếu nó có gì mạo phạm đến ngài, tôi xin lỗi thay nó, mong ngài đừng chấp nhặt với nó.”

“Không sao.” Tôi chỉnh lại cổ áo, giọng bình tĩnh, “Tấm lòng bảo vệ chị gái, tôi hiểu.”

Trong nguyên tác, Lâm Khải chỉ là một vai phụ mờ nhạt, không ngờ người thật lại đáng yêu đến vậy. Cậu ta khiến tôi chợt nhớ đến chính mình trước đây.

Lâm Nghiên thở phào nhẹ nhõm, kéo cánh tay Lâm Khải, “Tối nay tôi mời Hoắc tổng ăn cơm nhé, để Lâm Khải xin lỗi ngài.”

Lâm Khải đột ngột quay đầu, “Chị!”

Lâm Nghiên lườm cậu ta, “Im miệng!”

Tôi lắc đầu, “Không cần đâu, tôi không sao. Trẻ con mà, tuổi trẻ bồng bột, hơn nữa cậu ta cũng có làm gì đâu.”

Có lẽ là sợ sau này tôi sẽ làm khó Lâm Khải, Lâm Nghiên hết lời khuyên nhủ đều muốn cậu ta xin lỗi.

Để giải tỏa sự lo lắng và băn khoăn của cô ấy, tôi đã đồng ý.

Trong nhà hàng, Lâm Khải ngồi đối diện tôi, sự thù địch trong mắt không hề giảm bớt, chiếc dĩa trong tay suýt chút nữa đã chọc thủng miếng bít tết.

Lâm Nghiên đá chân cậu ta dưới gầm bàn, hạ giọng, “Lâm Khải, xin lỗi đi.”

Lâm Khải cười lạnh, “Tại sao, chị, chị có biết anh ta…”

Nói rồi lại ngập ngừng, trừng mắt nhìn tôi đầy ác ý.

Tôi cắt miếng bít tết trong đĩa, không ngẩng đầu, nhưng khóe miệng không nhịn được cong lên.

Lâm Nghiên sốt ruột, nhìn tôi đầy khó xử, “Hoắc tổng, ngài đừng chấp nhặt với nó, nó…”

“Không sao.” Tôi cười, “Em trai cô rất dễ thương.”

Lâm Khải đột nhiên trừng lớn mắt, ánh mắt càng thêm hung dữ.

Tôi thong thả bổ sung một câu, “Giống như cá nóc vậy.”

Lâm Nghiên sững sờ, quay đầu nhìn vẻ mặt hậm hực của Lâm Khải, không nhịn được bật cười.

Lâm Khải mặt đen lại ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi, “Chị!”

Lâm Nghiên vội nín cười, cúi đầu cắt bít tết.

Lâm Khải tức đến mức muốn chết, nhưng lại không làm gì được tôi, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cắm đầu ăn, như thể muốn cắn nát cái đĩa.

Tôi nhìn bộ dạng này của cậu ta, tâm trạng bỗng dưng vui vẻ lạ thường.

Đúng là một con cá nóc xù lông.

Tôi nghĩ rằng sau bữa ăn, chuyện của hai chị em đã được giải quyết.

Nhưng không ngờ, tối hôm đó về nhà, tôi vừa bước vào cửa, chuông cửa lại reo.

Mở cửa, Lâm Khải đứng ở ngoài. Phản ứng đầu tiên của tôi là, cậu ta lại đến tìm tôi gây rối à?

Tôi có chút bất lực, “Hôm đó ăn cơm, không phải đã nói rõ rồi sao, cậu đến làm gì nữa?”

Cậu ta mím môi không nói, ngón tay vô thức xoắn chặt góc áo.

Để nhanh chóng làm quen với công việc của Hoắc Trì Trầm, mấy ngày nay tôi tăng ca không ngừng nghỉ. Trưa nay tôi đã bỏ bữa, đói đến mức đau dạ dày.

Thấy cậu ta không nói gì, tôi nghiêng người, “Vào đi, nghĩ kỹ rồi nói.”

Cậu ta cứng đờ bước vào, ngồi trên sofa, lưng thẳng tắp.

 

back top