XUYÊN ĐẾN TINH TẾ, BỊ HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ CƯỠNG HÔN

Chương 11: Yến hội 3

Lâm Ngôn không nhớ rõ bọn họ, nhưng bọn họ thì nhớ rõ Lâm Ngôn.

Đó chính là thanh niên dám lấy đồ vật đập Bệ Hạ mà anh ta giấu trong phòng nghỉ ở trung tâm hội nghị Áo Lan.

Đúng vậy, mấy vị này chính là những người đã quay đầu lại lúc đó, họ có thể nói là có ấn tượng sâu sắc với Lâm Ngôn.

Dù sao Bệ Hạ đã góa hơn 100 năm, trong phòng đột nhiên giấu một người đã đủ làm người ta chấn kinh rồi, càng không cần phải nói trên người thanh niên toàn là hơi thở của Bệ Hạ.

Quả thực là chuyện kỳ quái nhất của thế kỷ.

Bọn họ chính là những người đã “ăn dưa” trực tiếp.

Bất quá, mấy vị này đều là nhân vật thực quyền đức cao vọng trọng trong quân đội, cho dù trong lòng có phun tào một bụng, trên mặt cũng không hề biểu lộ.

Chào hỏi xong, Lâm Ngôn liền an tĩnh ngồi ở một bên. Cái loại thế cục cao cấp của đại lão này không phải “tiểu nương tử” như cậu có thể chen lời. An tâm làm một vật trang trí là vô cùng thích hợp.

Cậu do dự không biết mình có nên nhường chỗ cho các đại lão không, cảm thấy mình đang quấy rầy hội đàm của đại lão, có chút xấu hổ.

Ngay lúc cậu lấy hết can đảm chuẩn bị rời đi, mấy người đứng dậy cáo từ.

Hôm nay bọn họ đến chủ yếu là để gặp mặt Lâm Ngôn. Giờ đây đã gặp được người, tiếp tục lưu lại nơi này quấy rầy đôi phu phu tân hôn nhà người ta, e rằng sẽ bị Bệ Hạ ghi vào sổ đen.

Bọn họ đã thấy lời cảnh cáo nhỏ trong mắt Bệ Hạ, chuồn lẹ!

Tiễn đi mấy người, Lâm Ngôn ngượng ngùng nói với Hoắc Hoài: “Tôi có phải làm phiền mọi người không.”

Hoắc Hoài xoa xoa tóc Lâm Ngôn: “Không có, vốn dĩ cũng là để các mọi người gặp mặt nhau một chút.”

“Ngươi thì, lúc này ngoan ngoãn, cái vẻ giương nanh múa vuốt đối với ta ngày thường đâu? Hửm?”

Lâm Ngôn trốn anh ta: “Ai nha, đừng làm hỏng kiểu tóc của tôi. Anh là cái đồ hẹp hòi.”

Hoắc Hoài cảm thấy cậu ta thật là càng ngày càng lớn gan, “Vậy ta phải cho ngươi kiến thức một chút, rốt cuộc ta hẹp hòi đến mức nào.”

Lâm Ngôn lập tức ngoan ngoãn, chuyển dời sự chú ý của anh ta: “Ý ý, tôi cầm mấy thứ điểm tâm cho anh, ăn rất ngon, anh nếm thử đi.”

Hoắc Hoài thuận theo cậu đổi đề tài, nếm hai miếng điểm tâm, hương vị cũng tạm được.

Hai người đang ăn điểm tâm, người hầu dẫn ba người đi lên.

Trong đó một vị vừa mới gặp, vị tiểu thư Mỹ Na váy hồng nhạt kia. Hầu tước Ân Đức Tư dẫn cô ta, còn có một người trẻ tuổi khác, nhìn dáng người như là quân nhân.

Thấy có người đi lên, Lâm Ngôn liền đặt điểm tâm xuống. Ai, nên làm chính sự rồi.

Ba người hành lễ ngồi xuống, Hầu tước Ân Đức Tư trước tiên chúc mừng Bệ Hạ và Hoàng hậu đại hôn.

Hoắc Hoài thái độ bình thản, Lâm Ngôn tươi cười thích hợp. Mấy người tán gẫu vài câu, Hầu tước Ân Đức Tư liền giới thiệu.

“Bệ Hạ, Hoàng hậu Điện hạ, hai vị này là cháu trai Áo Tây và cháu gái Mỹ Na của tôi. Áo Tây hiện đang phục vụ tại Quân đoàn thứ 5. Cậu ta từ nhỏ đã ngưỡng mộ công tích của Bệ Hạ, hiện giờ tòng quân, cũng hy vọng có thể lập được một phần công lao sự nghiệp cho Đế quốc Áo Tư.”

Áo Tây nghe xong ông nội giới thiệu, đứng dậy hành một quân lễ với Hoắc Hoài: “Vì Đế quốc mà chiến!”

Hoắc Hoài ngồi thẳng, cũng đáp lại cậu ta một quân lễ, khen ngợi: “Là một đứa trẻ không tệ. Ngồi đi.”

Hầu tước Ân Đức Tư nghe vậy, cũng cảm thấy rất tự hào. Nhà bọn họ nhân khẩu không nhiều lắm, đời cháu chỉ có ba đứa trẻ.

Trừ hai đứa này còn một đứa mới học tiểu học, nhưng may là bọn nhỏ đều cố gắng.

Hiện giờ ông ta đã là người nửa thân mình chôn trong đất, hôm nay đưa hậu bối qua mắt Bệ Hạ, ông ta cũng nên lui về.

Giới thiệu xong bọn nhỏ, Hầu tước Ân Đức Tư liền nói với Hoắc Hoài về việc kế tục tước vị.

“Bệ Hạ, hiện giờ tôi đã tuổi cao, không còn đủ sức đảm đương trọng trách. Xin Bệ Hạ chấp thuận tôi truyền tước vị Hầu tước Ân Đức Tư cho trưởng tử. Ngày sau gia tộc Ân Đức Tư sẽ tiếp tục vì Đế quốc Áo Tư, vì Bệ Hạ mà phục vụ.”

Hầu tước Ân Đức Tư có thể nói là làm lụng vất vả cả đời. Hoắc Hoài cũng không làm khó ông ta, hứa sẽ trả lời ông ta vào lúc triều hội.

Sau đó hai người lại trò chuyện một số công việc giao tiếp, Hoắc Hoài còn quan tâm một chút đến sức khỏe của lão nhân gia.

Bên họ trò chuyện chuyên chú. Lâm Ngôn thấy không có chuyện gì của mình, liền cầm lấy điểm tâm vừa nghe vừa ăn.

Mỹ Na vẫn luôn im lặng đột nhiên nói chuyện với Lâm Ngôn, trong giọng nói đầy vẻ chỉ trích: “Bệ Hạ đang trò chuyện chính sự ở đây, Hoàng hậu sao lại có thể ăn uống, quá thất lễ.”

Lâm Ngôn bị lời nói của cô ta làm cho không hiểu ra sao, cảm thấy cô gái này không thể hiểu nổi. Ăn uống thì không bình thường sao, không bình thường cũng không đến lượt cô ta quản a.

Cuộc trò chuyện của Hoắc Hoài và Hầu tước Ân Đức Tư bị tiếng chỉ trích này của Mỹ Na cắt ngang, nhìn về phía cô ta. Ánh mắt Hoắc Hoài lạnh xuống.

Mỹ Na thấy Hoắc Hoài nhìn qua, cho rằng anh ta đồng ý với mình, liền tiếp tục nói: “Thân là Hoàng hậu, nên làm gương tốt, thô lỗ như thế, làm sao có thể...”

Sắc mặt Hoắc Hoài hoàn toàn lạnh xuống, trong ánh mắt mang theo hàn băng, như thể có thể đóng băng người khác.

Hầu tước Ân Đức Tư vội vàng cắt ngang lúc Mỹ Na còn muốn nói tiếp: “Mỹ Na, ta và Bệ Hạ ở đây còn có việc muốn nói, con và Áo Tây đi xuống trước đi. Áo Tây, dẫn em gái con về nghỉ trước đi, con bé mệt rồi.”

Lâm Ngôn nghe tiểu cô nương này liên tiếp chỉ trích, vừa mở miệng đã đầy mùi vị phong kiến. Vốn định dỗi lại, bất quá bị lão Hầu tước giành trước. Mặt mũi của lão nhân gia vẫn phải giữ.

Thế là Lâm Ngôn nói theo lời lão Hầu tước: “Thời gian quả thật không còn sớm, mệt mỏi thì mau về nghỉ ngơi đi.”

Nhưng Mỹ Na không muốn đi, cô ta né tránh tay Áo Tây, tiếp tục nói: “Tôi chưa nói sai, hắn là một thường dân, thô tục không chịu nổi, căn bản không có tư cách trở thành Hoàng hậu.”

Ân Đức Tư: “Mỹ Na, Áo Tây, mang con bé đi.”

Hoắc Hoài cũng vừa định mở lời, Lâm Ngôn lại nhanh hơn một bước: “Tiểu thư Mỹ Na đúng không, trông cô có vẻ rất có ý kiến với tôi a.”

Mỹ Na: “Ngươi là một thường dân, không biết dùng thủ đoạn hèn hạ nào leo lên Bệ Hạ. Đê tiện. Ngươi căn bản không xứng với Bệ Hạ.”

Lâm Ngôn nghe xong, tươi cười nở rộ vài phần: “Trông cô thật sự rất ghét tôi. Nhưng làm sao bây giờ đây, hiện giờ vẫn chính là tôi, làm Hoàng hậu.”

Lâm Ngôn: “Vô luận cô bất mãn như thế nào, ghen ghét ra sao, vị trí Hoàng hậu là của tôi, Hoắc Hoài cũng là của tôi. Cô vĩnh viễn đều không chạm được một chút mép nào đâu.”

Mỹ Na bị lời này của cậu chọc tức đến lý trí hoàn toàn biến mất, kêu lên một tiếng: “Ngươi—” xông lên muốn đánh người.

Áo Tây vội vàng giữ chặt cô ta. Hoắc Hoài cũng lập tức chắn trước người Lâm Ngôn.

Hoắc Hoài dùng ánh mắt thấm đẫm sương lạnh nhìn về phía Mỹ Na. Mỹ Na bị ánh mắt lạnh băng sắc bén của anh ta nhìn, hậu tri hậu giác cảm thấy sợ hãi.

Mỹ Na bị ánh mắt Hoắc Hoài giữ lại tại chỗ. Áo Tây và Hầu tước Ân Đức Tư cảm nhận được sự phẫn nộ của Bệ Hạ, cũng đứng tại chỗ. Trong lúc nhất thời, hiện trường yên lặng xuống.

Hầu tước Ân Đức Tư há miệng, nhưng trước mặt Bệ Hạ có ý định công kích Hoàng hậu, ông ta cũng không biết nên nói gì.

Chỉ hy vọng Bệ Hạ có thể nể tình ông ta đã lớn tuổi, có thể giữ lại chút thể diện cho gia tộc Ân Đức Tư.

Rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương, còn nhỏ, nhất thời xúc động, cũng không phải chuyện gì lớn, sau này sửa lại là được. Lâm Ngôn cũng không muốn so đo với cô ta.

Thế là cậu từ sau lưng Hoắc Hoài đi ra, cầm tay Hoắc Hoài, nói với Áo Tây: “Tính tình em gái cậu này có hơi lớn a, phỏng chừng là mệt rồi, mau dẫn con bé về nghỉ ngơi đi.”

Hầu tước Ân Đức Tư thấy cậu nói như vậy, lại nhìn Bệ Hạ tuy vẫn lạnh mặt, nhưng cũng không ngăn cản, liền vội vàng bảo Áo Tây mang Mỹ Na đi.

Tiễn đi Mỹ Na, Hầu tước Ân Đức Tư một lần nữa quay người lại, mở lời xin lỗi Hoắc Hoài và Lâm Ngôn.

“Bệ Hạ, Hoàng hậu Điện hạ, Mỹ Na đứa nhỏ này không biết lễ nghĩa, mạo phạm Điện hạ, là tôi quản thúc không nghiêm.

Trở về nhất định nghiêm thêm quản giáo. Xin Bệ Hạ và Điện hạ niệm tình con bé niên thiếu xúc động, tha thứ cho nó lần này.”

Hoắc Hoài vừa định nói chuyện, Lâm Ngôn lại kéo tay anh ta một cái.

Lâm Ngôn mềm lòng với người lớn tuổi, không đành lòng thấy ông cụ này phải bị sai lầm của con cháu liên lụy.

Thế là cậu mở lời: “Tiểu cô nương nói chuyện quả thật rất khó nghe, bất quá cũng xem như huề nhau đi. Tính tình con bé này cứ thẳng tưng như vậy, trước khi sửa được tôi xin phép không dám gặp cô ấy.”

Lão Hầu tước nghe Lâm Ngôn nói như vậy, sao lại không biết đây là ý cậu không so đo, liền liên tục nói lời cảm ơn.

Hầu tước Ân Đức Tư sau khi trở về, bất chấp Mỹ Na khóc lóc cầu xin, liền lập tức đưa cô ta đi Nữ giáo Mông Đạt Nhĩ.

Nghe nói đây là nữ giáo nghiêm khắc nhất Tinh Tế, mức độ khủng bố có thể so với Học viện Quân sự thứ nhất.

Đương nhiên, Lâm Ngôn hiện tại còn chưa biết những điều này, cậu vẫn đang cười giả tạo trong yến hội.

Sau khi Hầu tước Ân Đức Tư đi, lục tục lại tới thêm vài đợt người. Lâm Ngôn cảm thấy mặt mình sắp cười cứng rồi.

Đợt người này vừa đi, Lâm Ngôn liền ngả về phía sau, liệt trên sô pha, như là thư sinh bị yêu tinh rút hết tinh khí thần.

Hoắc Hoài thấy dáng vẻ mệt mỏi nằm liệt này của cậu, xoa xoa đầu cậu: “Cũng sắp kết thúc rồi. Dẫn ngươi ra ngoài đi dạo, hít thở không khí.”

Lâm Ngôn theo bản năng tránh đi một chút, yếu ớt nói: “Đầu đàn ông không thể sờ.”

Trong lòng cảm thấy đi dạo một chút cũng không phải không được. Đi bộ một chút rồi quay về ngủ.

Thế là hai người xuống lầu chuẩn bị rời khỏi. Còn chưa ra khỏi phòng yến hội, liền nghe thấy có người gọi Bệ Hạ. Người đến là Công tước Mạc Đức và trưởng tử của ông ta.

Lâm Ngôn thấy tư thế của bọn họ là muốn nói chuyện một lúc, liền nói với Hoắc Hoài mình đi ra ngoài chờ anh ta trước, rồi đi ra khỏi phòng yến hội.

Bóng đêm thật sâu. Kiến trúc và cảnh trí bên ngoài phòng yến hội dưới ánh trăng chiếu rọi nổi lên từng mảng ánh sáng nhàn nhạt.

Từng đợt hương hoa nhè nhẹ hòa lẫn trong gió đêm se lạnh, làm tinh thần đang buồn ngủ của Lâm Ngôn chợt tỉnh táo.

“Điện hạ sao lại ở đây một mình?”

Đột nhiên một giọng nói truyền đến. Chờ đối phương đến gần, Lâm Ngôn mới thấy rõ mặt đối phương, là một người trẻ tuổi khuôn mặt tuấn mỹ, khóe miệng mỉm cười, một đôi mắt ôn nhu chuyên chú.

Lâm Ngôn: “Hít thở không khí. Ngươi là?”

Ca Mông: “Tôi là Ca Mông Mạc Đức, rất vinh hạnh được gặp Điện hạ.”

Lâm Ngôn nhướng mày một chút. Tiểu nhi tử nhà Mạc Đức, “Ca Mông, ngươi sao lại ở đây?”

Ca Mông: “Đại sảnh yến hội có chút buồn tẻ, tôi ra ngoài hít thở không khí. Đang chuẩn bị trở về thì nhìn thấy Điện hạ, mạo muội quấy rầy.”

Lâm Ngôn: “À, không sao.”

Ca Mông: “Xem Điện hạ hình như vừa thở dài, là không vui sao?”

Lâm Ngôn cảm thấy người này có chút làm bộ, không muốn trò chuyện với hắn, liền đuổi người: “Không có gì, chỉ là mệt mỏi. Ngươi không phải phải đi về sao?”

Ca Mông: “Điện hạ một mình đợi không an toàn, tôi đi cùng Điện hạ.”

Lâm Ngôn: “???”

Lâm Ngôn: “Không cần, Hoàng cung đều có thủ vệ, rất an toàn.”

Ca Mông: “Một mình nhàm chán, tôi cùng Điện hạ trò chuyện.”

Lâm Ngôn: “... Không nhàm chán. Tôi rất thích một mình.”

Ý ngoài lời: Ngươi rất phiền.

Ca Mông: “...”

Ca Mông cười giả lả. Vị Hoàng hậu mới này còn rất khó đáp lời, nói chuyện thẳng thừng, cũng không giống quý tộc vậy khách khí, vòng vo, những lời hàn huyên lễ nghi rườm rà.

Bị chặt ngang một cách thô cứng, Ca Mông cũng không tiếp tục đáp lời. Hắn mượn bóng đêm tỉ mỉ đánh giá Lâm Ngôn.

Không thể không nói, vị Hoàng hậu này trên người có một khí chất phóng khoáng, rất hấp dẫn người. Ban đầu chỉ là đến thăm dò, hiện giờ hắn là thật sự cảm thấy hứng thú.

 

back top