Lâm Ngôn nghi hoặc nhìn Ca Mông đang im lặng, người này thật kỳ quái, nói chuyện cũng rất làm bộ, sao vẫn đứng đây không đi.
“Ngươi không về sao?”
Ca Mông: “...”
Mình rốt cuộc là không được lòng người đến mức nào vậy?
Bất quá, hắn không tiếp tục tìm đề tài nữa, mà đề nghị thêm thông tin liên lạc với Lâm Ngôn.
“Vậy tôi không quấy rầy Điện hạ nữa. Có thể thêm thông tin liên lạc được không, gặp được chuyện thú vị cũng có thể kịp thời chia sẻ với Điện hạ.”
Lâm Ngôn cũng không từ chối, thêm thông tin với hắn. Nhưng mà, vừa đi, cậu liền thiết lập tin nhắn miễn làm phiền.
Người này thật sự rất kỳ quái, chẳng lẽ là một người quen tự nhiên? Cũng không giống. Nói chuyện cứng nhắc, làm bộ, Lâm Ngôn cảm thấy không hợp tính cách với mình.
Lúc Hoắc Hoài tìm tới, liền thấy Lâm Ngôn đang dựa vào cột nhắm mắt dưỡng thần. Gió đêm thổi bay tóc mái trên trán cậu, trông có vẻ thư thái và thoải mái.
Lâm Ngôn còn đang hồi tưởng lại yến hội hôm nay, đủ loại người muôn hình vạn trạng, khi bị người từ phía sau ôm lấy.
“Đang suy nghĩ gì?”
Lâm Ngôn bị sự xuất hiện đột ngột của anh ta dọa nhảy dựng, phản ứng lại trả lời: “Không có gì.”
Lâm Ngôn xoay người đối mặt với Hoắc Hoài, nói: “À đúng rồi, hôm nay ông ngoại nói anh có thời gian rảnh thì nên đi thăm ông ấy nhiều hơn.”
Hoắc Hoài: “Ông ngoại nói với ngươi?”
Lâm Ngôn: “Ông ngoại nói ngày thường anh bận, ít thấy mặt, nhìn ra được ông ấy rất quan tâm anh.”
Hoắc Hoài: “Ông ngoại gần hai năm nay càng ngày càng lải nhải, còn đi tố cáo với ngươi.”
Lâm Ngôn cười: “Người ta nói lão tiểu hài (người già tính như trẻ con) là vậy đó. Ông ấy đã lớn tuổi rồi, cần được dỗ dành nhiều hơn.”
Hoắc Hoài: “Ngươi muốn dỗ ông ngoại vui vẻ, có một biện pháp tốt hơn.”
Lâm Ngôn: “Biện pháp gì?”
Hoắc Hoài cắn lỗ tai cậu: “Cho ông ngoại thêm một đứa chắt.”
Lâm Ngôn: ...
Lâm Ngôn búng anh ta: “Không đứng đắn.”
Hoắc Hoài: “Sinh con làm sao không đứng đắn, sinh con chính là chuyện đứng đắn nhất.”
Lâm Ngôn liếc mắt, không thèm để ý đến anh ta, nói cứ như là hai người bọn họ có thể sinh vậy.
Nhưng mà, con cái... Thật đúng là phải đưa vào lịch trình.
Kỹ thuật nuôi cấy phôi thai ngoài cơ thể của Tinh Tế đã thành thục.
Chỉ cần độ xứng đôi đạt tiêu chuẩn, là có thể nuôi cấy phôi thai ngoài cơ thể. Về cơ bản những người không thể sinh con đều chọn phương thức này.
Gia đình Hoắc Hoài quả thật có yêu cầu kế thừa ngôi Hoàng đế.
Theo cấp độ gen của Hoắc Hoài, dù hai người họ độ xứng đôi đủ cao, xác suất nuôi cấy thành công cũng không cao lắm, cần phải nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị.
Hai người lảo đảo lắc lư tản bộ dưới bóng đêm, trò chuyện vu vơ, chốc lát sau liền trở về tẩm cung.
Thời gian cũng không còn sớm. Trở lại phòng, Lâm Ngôn liền đi vào phòng tắm rửa.
Đứng dưới vòi hoa sen, Lâm Ngôn vẫn đang suy nghĩ về vấn đề con cái.
Hoắc Hoài tuy nói giỡn, nhưng Hoàng thất cần người thừa kế, hơn nữa điều kiện kỹ thuật cũng cho phép, nuôi một đứa trẻ cũng không phải không được.
Hay là hưởng ứng lời kêu gọi, làm một đứa thứ hai?
Đang suy nghĩ lan man thì một cánh tay vòng lên eo cậu.
Lâm Ngôn: “!”
“Ây da, ngươi đi vào làm gì!”
Hoắc Hoài đã t.h.o.á.t y sạch sẽ, nâng cằm cậu hôn, hàm hồ nói: “Tắm rửa không chuyên tâm, ta đến giúp ngươi.”
Lâm Ngôn: “Cút đi!”
Nhưng mà cũng không có tác dụng gì, chó đàn ông da mặt thật sự dày.
“Bảo bối không phải nói phải sinh con cho ta sao? Lâm trận lùi bước sao có thể được.”
“Hoắc Hoài, ngươi... Ừm, phát điên gì vậy?”
Từ sau khi tinh thần lực ổn định, đây là lần đầu tiên Hoắc Hoài mạnh bạo như vậy.
Lực đạo vừa sâu vừa nặng, hận không thể nghiền nát cậu.
Từ trên sô pha, chuyển đến trên bàn, bên cửa sổ, cuối cùng là trên giường. Hoắc Hoài đè nặng cậu lần này đến lần khác.
Làm như thể cứ như vậy cậu liền thật sự có thể sinh vậy. Trước khi ngất xỉu đi, Lâm Ngôn chửi thầm trong lòng: Cẩu nam.
Ánh đèn chiếu rọi lên người người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, toát ra vài phần thâm trầm yên tĩnh.
Robot quản gia đang cẩn thận quét dọn căn phòng, từng chút một loại bỏ dấu vết sau cơn mê loạn.
Lâm Ngôn nằm sấp trên giường lớn, đã ngủ rồi. Có lẽ cảm thấy ánh đèn chói mắt, lại chui sâu hơn vào trong chăn.
Một lát sau, Hoắc Hoài tắt đèn lên giường, ôm chặt Lâm Ngôn vào lòng. Nghe hơi thở từ trong ra ngoài toát ra mùi hương thuộc về chính mình trên người cậu, từ từ nhắm mắt lại.
Hôm nay anh ta quả thật có chút mất kiểm soát. Chính xác mà nói, là khi đối diện với Lâm Ngôn, anh ta luôn dễ dàng mất kiểm soát.
Hoắc Hoài biết tính cách mình bá đạo, chiếm hữu dục mạnh. Sự chiếm hữu dục này khi gặp Lâm Ngôn dường như càng mạnh hơn một chút.
Anh ta khao khát độc chiếm mọi thứ của Lâm Ngôn, nụ cười của cậu, giọng nói của cậu, mọi mặt của cậu, tất cả mọi thứ.
Khi anh ta nhìn thấy Lâm Ngôn đứng cùng với Ca Mông, lòng ghen tỵ trong lòng anh ta ngút trời, đồng thời, cũng sinh ra từng đợt sợ hãi nhè nhẹ.
Lâm Ngôn rất được lòng người khác. Cậu hoạt bát tươi sáng, chân thành ấm áp, lại hiên ngang rộng rãi. Mỗi người hiểu rõ cậu đều sẽ nảy sinh hảo cảm với cậu.
Càng ở chung với cậu, Hoắc Hoài càng nhịn không được đi giả định: Nếu không phải vì mình cưỡng chế xứng đôi, nếu để Lâm Ngôn tự mình lựa chọn, cậu ấy sẽ chọn mình sao?
Đây là một vấn đề vĩnh viễn sẽ không có đáp án.
Hoắc Hoài ôm người trong lòng càng thêm chặt. Lâm Ngôn nhất định là của anh ta, chỉ có thể là của anh ta.
________________________________________
Thư phòng Hoắc Ly
Hoắc Ly và Hầu tước Lyle sắc mặt ngưng trọng.
Hoắc Ly: “Hôm nay đến xem, tình huống Hoắc Hoài dường như có phần chuyển biến tốt đẹp. Xem ra độ xứng đôi của hai người họ không thấp. Có thể cho người tra được chỉ số xứng đôi cụ thể giữa họ không?”
Hầu tước Lyle: “Dữ liệu của Bệ Hạ luôn là quyền hạn cao nhất, chỉ có chính anh ta mới có thể nhìn thấy.”
Hoắc Ly cắn răng phẫn hận: “Hoắc Hoài vận khí cũng thật tốt!”
Hầu tước Lyle: “Tin tức từ bên quân đội truyền ra nói, tinh thần lực của Bệ Hạ quả thật có phần chuyển biến tốt đẹp.”
Hầu tước Lyle: “Trước đây nhân lúc Bệ Hạ phát bệnh, chúng ta thao túng dư luận Tinh Võng muốn ép Bệ Hạ thoái vị. Hiện giờ Bệ Hạ chuyển biến tốt đẹp, e rằng sẽ đối phó chúng ta.”
Hoắc Ly: “Cho dù vấn đề tinh thần lực được giải quyết, chuyện không có con cũng đã ván đã đóng thuyền. Chỉ cần Hoắc Hoài chết, ta vẫn là người thừa kế ngôi Hoàng đế duy nhất.”
Hầu tước Lyle: “Ngài nói đúng, nhưng phòng thủ Đế Tinh nghiêm ngặt, ra tay ở đây xác suất thành công quá thấp.”
Hoắc Ly: “Chuẩn bị hai tay đi. Ám sát không thành, còn có đại tuần tra. Tóm lại chỉ trong một hai năm này, ta có thể chờ.”
Hầu tước Lyle: “Ngài muốn động thủ ở tiền tuyến? Cấu kết hải tặc tinh không, một khi bị phát hiện chính là trọng tội.”
Hoắc Ly: “Sợ cái gì. Chờ Hoắc Hoài c.h.ế.t rồi, ta chính là Hoàng đế, có ai dám đi tra.”
Hoắc Ly ánh mắt tàn nhẫn nhìn Hầu tước Lyle, nói: “Ta làm Hoàng đế, gia tộc Lyle chính là khai quốc công thần. Ta nghĩ Hầu tước hẳn là biết phải làm thế nào.”
“Hừ, c.h.ế.t trận tiền tuyến, cũng là cái c.h.ế.t có ý nghĩa của hắn.”
________________________________________
Trong thư phòng gia tộc Mạc Đức
Hoắc Lợi Tư: “Phụ thân, xem tình hình Bệ Hạ hôm nay, cùng với một phần dữ liệu chảy ra gần đây từ quân bộ, tinh thần lực của Bệ Hạ quả thật có chuyển biến tốt đẹp.”
Moore Khắc: “Bệ Hạ vẫn còn chút vận khí. Chuyển biến tốt đẹp mà thôi. Thông báo bọn họ đẩy nhanh tốc độ, chúng ta phải đuổi trước khi Bệ Hạ khỏi hẳn.”
Hoắc Lợi Tư: “Nhưng mà, Phụ thân, gần đây Đế Tinh tra xét nghiêm ngặt, tuyến đường của chúng ta hầu như đều bị phong tỏa. Hiện tại nhân lực và vũ khí đều không vào được. Chúng ta muốn gây sự ở Đế Tinh đã không thể nào.”
Moore Khắc: “Phòng thủ Đế Tinh nghiêm ngặt, vốn không có nhiều hy vọng. Nhân sự dự bị cũng là để phòng vạn nhất. Chờ nới lỏng từ từ vận tác cũng không vội. Trước mắt xem ra, cơ hội duy nhất của chúng ta cũng chỉ có chuyến tuần tra.”
Moore Khắc ánh mắt âm ngoan: “Làm Hoàng đế, c.h.ế.t trên chiến trường, cho hắn cùng Đế quốc Áo Tư đồng sinh cộng tử, là vinh quang cuối cùng đời hắn.”
________________________________________
Lâm Ngôn tỉnh lại, đã gần giữa trưa.
Lúc mở mắt, đầu óc đều mơ màng, toàn thân đau nhức, tay và chân cảm giác không phải là của mình.
Cẩu nam, không biết phát cái điên gì, Lâm Ngôn mắng thầm một câu trong lòng.
Kéo cái thân thể mệt mỏi ngồi dậy, hình như có thứ gì chảy ra.
Chết tiệt! Hoắc Hoài ngươi chờ đó cho ta!
Đừng để cậu tóm được cái đồ chó Hoắc Hoài này, nhất định phải đánh cho hắn một trận.
Hai chân không có sức lực, Lâm Ngôn chỉ có thể từ từ di chuyển mình đến phòng tắm, cuối cùng cũng lê lết đến dưới vòi hoa sen.
Tốn rất nhiều công sức mới tắm rửa sạch sẽ. Lâm Ngôn nghiến răng nghiến lợi, cậu nhất định phải đánh cái tên cẩu nam này.
Hiệu quả yến hội ngày hôm qua không tồi, đã có rất nhiều thế lực ngồi không yên.
Hoắc Hoài sáng sớm đã nhận được tin tức từ Phó quan, lưu luyến kết thúc thời gian ngủ trong vòng tay mỹ nhân.
Chờ anh ta trở về, đã là hơn 10 giờ tối. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Lâm Ngôn đang nằm trên sô pha chơi game.
Hoắc Hoài đang chuẩn bị đi qua, kết quả Lâm Ngôn vừa thấy liền ném một cái gối ôm qua, thẳng vào mặt anh ta.
Nghiêng người tránh thoát cái gối ôm bay thẳng tới, liền thấy Lâm Ngôn đã đứng trên sô pha, hùng hổ.
Hoắc Hoài nhướng mày, đây là muốn tính sổ sau đây mà.
Chỉ nghe Lâm Ngôn mắng anh ta: “Hoắc Hoài, ngươi có phải có bệnh không.”
“Ngươi làm sao biết.”
“...”
Chỉ thấy Hoắc Hoài từ từ cười toe toét: “Ngươi chính là thuốc của ta.”
Lâm Ngôn: “...”
“Cút đi, ngươi đừng có ngắt lời ta.”
Hoắc Hoài: “Xảy ra chuyện gì, bảo bối ngươi làm sao vậy?”
Lâm Ngôn: “Làm sao vậy? Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta, chính ngươi làm cái gì ngươi không biết sao?”
Hoắc Hoài: “Biết chứ. Làm ngươi đó.”
Lâm Ngôn: “...”
Lâm Ngôn cảm giác sắp bị tức chết. Người này trước kia chỉ là hư hỏng, bây giờ là vừa hư hỏng vừa không biết xấu hổ.
“Hoắc Hoài!”
