Trong văn phòng giám đốc trụ sở chính Mỹ Nạp Sâm, ba người đang đối diện nhau ngồi.
Về cửa hàng tiện lợi, Lâm Ngôn gần đây có một số ý tưởng mới, cậu đem suy nghĩ của mình nói cho Tống Tư Triết.
“Điện hạ, ý ngài là siêu thị cỡ nhỏ?”
Tinh Tế không có khái niệm cửa hàng tiện lợi, hiểu theo kiểu siêu thị cỡ nhỏ thì cũng không tính là sai.
“Đúng vậy. Hiện tại chủng loại sản phẩm của chúng ta còn rất ít, chuyên môn mở một cửa hàng sẽ không lời.
Chúng ta có thể mở một số siêu thị cỡ nhỏ ở các khu vực kinh doanh, trường học và những nơi có đông người qua lại, bao gồm thực phẩm của chúng ta, các loại khẩu vị dung dịch dinh dưỡng, cùng với các loại vật dụng hằng ngày v.v., chủ yếu đánh vào sự tiện lợi.”
Lâm Ngôn dựa theo hình dáng cửa hàng tiện lợi mà cậu từng làm việc trước kia để miêu tả cho họ nghe.
Bao gồm các loại bánh bao đã chưng chín có thể ăn trực tiếp, các loại cơm nắm và cơm hộp được ướp lạnh, các loại đồ uống và đồ ăn vặt, thậm chí còn có các lô hàng trái cây thập cẩm đã rửa sạch và cắt sẵn v.v.
Trước đó Tống Tư Triết nghe Lâm Ngôn nói về cửa hàng tiện lợi, anh ta vẫn luôn tưởng đó là một cửa hàng thực phẩm chuyên biệt. Hiện tại nghe Lâm Ngôn giới thiệu, suy nghĩ lập tức liền mở mang ra.
Cửa hàng tiện lợi giống như một siêu thị cỡ nhỏ, bên trong có thể cái gì cũng có.
Nói như vậy, có lẽ có thể mạnh dạn hơn một chút…
Tống Tư Triết càng nghĩ càng thấy khả thi, cả người đều hưng phấn lên: “Điện hạ, ý tưởng này của ngài quả thực quá sáng tạo! Mỹ Nạp Sâm của chúng ta nhất định sẽ đi đến mỗi góc của Tinh Tế.”
“Đây đều là trí tuệ của lão tổ tông thôi.”
Loại hình cửa hàng tiện lợi ven đường này ở Lam Tinh vô cùng phổ biến.
Thời đại Tinh Tế lại chỉ có siêu thị tổng hợp cỡ lớn, chủ yếu là vì dịch vụ chuyển phát nhanh quá tiện lợi.
Bất kể ở đâu, đặt hàng trên Tinh Võng trong vòng nửa giờ đều có thể đưa đến.
Lâm Ngôn tự mình cảm thấy ý tưởng cửa hàng tiện lợi là khả thi, nhưng cậu không hiểu về làm ăn buôn bán, hôm nay đưa ra cũng là để xem ý kiến của Tống Tư Triết và họ.
Nếu không được, cũng có thể mở thành cửa hàng bữa sáng chuyên biệt, cửa hàng đồ ăn vặt.
Bất quá xem phản ứng của Tống Tư Triết, hẳn là xác thật khả thi, Lâm Ngôn yên tâm.
Trò chuyện với Tống Tư Triết xong, đã đến giữa trưa. Trong lúc đó Tây Nhĩ Phỉ và Hoắc Hoài đều gọi thông tin cho cậu, nhưng cậu không nghe máy.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lâm Ngôn lại đi theo Thái Vân trở lại trung tâm nghiên cứu phát triển. Thái Vân tiếp tục điều chỉnh thử công thức của cô.
Lâm Ngôn thì thèm Coca. Cậu nhớ mình từng xem video tự chế Coca trước kia, liền mày mò suốt cả buổi chiều.
Thành phẩm cuối cùng vẫn còn khác biệt khá lớn so với Coca thật, bất quá hương vị cũng vẫn ổn.
Sau khi cho baking soda vào, cái cảm giác nổi bong bóng lâu ngày trên đầu lưỡi đó quả thực rất sảng khoái.
Lâm Ngôn vừa uống nước giải khát tự chế, vừa xem động tác nấu nướng thuần thục của Thái Vân, đột nhiên hỏi: “Tiểu Vân, ngươi có từng nghĩ đến việc quay quá trình nấu ăn của mình thành video đăng lên Tinh Võng không?”
Thái Vân bị cậu hỏi cho sửng sốt.
Thế gia mỹ thực có truyền thừa, không có ai sẽ tiết lộ bí phương của mình ra ngoài: “Không nghĩ tới. Công thức truyền thừa của gia tộc đều là cơ mật.”
Lâm Ngôn thì lại không nghĩ đến vấn đề này. Dù sao trước kia rất nhiều người đều đăng các loại video mỹ thực lên mạng, cái gì cũng có thể tìm được.
Bất quá Lâm Ngôn cũng không tính toán phá vỡ loại phương thức truyền thừa này, cậu giải thích: “Ta là cảm thấy đại bộ phận người thiếu kỹ xảo nấu ăn cơ bản. Trước kia rất nhiều người ngay cả nấu mì cũng không biết. Nếu người thường có thể học được phương pháp nấu ăn, cũng sẽ có nhiều người hơn nguyện ý ăn đồ ăn.”
Điểm này Thái Vân rất đồng tình: “Mọi người đều quen với dung dịch dinh dưỡng, nấu nướng là kỹ năng mà chỉ có đầu bếp chuyên nghiệp mới có.”
Lâm Ngôn nghe xong cười cười, rất là cảm khái: “Nghe nói ở thời kỳ Cổ Lam Tinh, lúc đó mọi người đều tự mình nấu cơm. Không ngờ, hiện tại lại là một hạng mục kỹ năng đặc thù đặc thù.”
Ra ngoài một ngày, cậu cũng nên quay trở về. Đóng gói một ly Coca xong, phần còn lại cậu để lại cho Thái Vân.
Lâm Ngôn vừa nghĩ đến vẻ mặt đen như đ.í.t nồi của Hoắc Hoài khi trở về, vừa ngâm nga bài hát đi đến phi hành khí.
Vừa mở cửa phi hành khí, liền thấy Hoắc Hoài mặt trầm xuống ngồi bên trong, đang nhìn thiết bị đầu cuối xử lý văn kiện.
Lâm Ngôn dừng lại một chút, sau đó dường như không có việc gì ngồi xuống bên cạnh Hoắc Hoài.
Sau khi phi hành khí khởi động, Lâm Ngôn dẫn đầu phá vỡ không khí trầm mặc: “Sao ngài lại tới đây?”
Hoắc Hoài vẫn nhìn văn kiện, đầu cũng không nâng lên, giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì: “Tới đón Hoàng hậu bỏ nhà ra đi của ta.”
Lâm Ngôn hừ nhẹ một tiếng, đưa phần Coca đã đóng gói cho anh ta: “Hôm nay làm ra khẩu vị mới, cho ngài nếm thử.”
Hoắc Hoài liếc cậu một cái, duỗi tay nhận lấy. Dưới ánh mắt chờ mong của Lâm Ngôn, anh ta uống một ngụm. Hương vị xác thật rất đặc biệt.
________________________________________
Kết thúc thời gian bỏ nhà ra đi trong một ngày.
Trở lại Hoàng cung, Lâm Ngôn bị Hoắc Hoài dùng máy chữa bệnh quét từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân một lần.
Lại bị Tây Nhĩ Phỉ than vãn, cằn nhằn một hồi mới ủ rũ cụp đuôi trở về phòng.
Mới vừa ngồi xuống, liền thấy Hoắc Hoài xụ mặt: “Hiện tại, chúng ta tới tính toán cái sổ ngươi tự mình chạy ra Hoàng cung.”
Lâm Ngôn mạnh miệng, lý lẽ không đúng nhưng giọng nói lại mạnh mẽ nói: “Các người xem ta còn nghiêm hơn ngồi tù, ta đây nhiều lắm chỉ xem như hít thở không khí.”
Hoắc Hoài: “……”
Lâm Ngôn thấy anh ta không nói lời nào, sống lưng lại thẳng lên một chút: “Ta là đi làm việc, lại không phải đi làm chuyện nguy hiểm gì.
Hơn nữa, ta chỉ là mang thai, lại không phải đạp một quả bom, ngài đây là hạn chế tự do thân thể, là phạm pháp!”
Hoắc Hoài: “Ta là.”
Lâm Ngôn: “…… Ngài trực tiếp thừa nhận? Ngài đây là biết rõ còn cố phạm, kiên quyết không thay đổi đúng không?!”
“Ta vì sao không thừa nhận?” Hoắc Hoài thần sắc bình tĩnh: “Ta lo lắng cậu chịu tổn thương, muốn cho ngươi sự bảo hộ chu toàn nhất, có vấn đề gì?”
Lâm Ngôn ý đồ phân rõ phải trái: “Cho dù là bảo hộ cũng không cần phải thời thời khắc khắc giám thị ta, hạn chế ta đi, ta lại không phải phạm nhân.”
Hoắc Hoài mặt không đổi sắc: “Ta là vì bảo vệ cậu.”
Lâm Ngôn thấy cái bộ dạng cố chấp này của anh ta, không khỏi nóng nảy lên.
“Ta lại không phải con nít ba tuổi, ta biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Ta không cần ngài giám thị như vậy.
Hay là nói, trong mắt ngài, cảm nhận và ý tưởng của ta một chút cũng không quan trọng, chỉ có hài tử mới là quan trọng nhất!”
Lời Lâm Ngôn nói mang theo chất vấn, cũng mang theo sự uất ức. Cậu không phải người làm bộ làm tịch, nhưng có lẽ là do bị ảnh hưởng của thai kỳ, cũng có lẽ là cảm xúc dâng trào, cậu không khỏi cảm thấy một trận uất ức.
Khoảng thời gian này bọn họ đều không ngừng nhắc nhở mình hài tử, hài tử, giống như có hài tử rồi, cậu liền không còn là cậu, mà là vật chứa của hài tử.
Nói xong, Lâm Ngôn ngược lại cảm thấy càng tức giận. Cậu trước kia chưa từng nghĩ như vậy, nhưng lời vừa nói ra, ngược lại càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy.
Lâm Ngôn tạch một cái đứng lên, thẳng tắp đi ra ngoài. Cậu lúc đang cực kỳ tức giận, không muốn nhìn thấy cái mặt Hoắc Hoài này.
Còn chưa đi tới cửa, đã bị từ phía sau ôm lấy. Lâm Ngôn muốn tránh thoát, nhưng đối phương sức lực quá lớn, chỉ có thể quay đầu đi giận dỗi.
Hoắc Hoài ôm Lâm Ngôn đang thở phì phì vào lòng, trấn an xoa xoa lưng Lâm Ngôn. Chờ Lâm Ngôn hơi chút nguôi giận, mới mở miệng nói: “Là ta suy xét không chu toàn, đương nhiên là cậu quan trọng nhất.”
Nghe được lời Hoắc Hoài nói, Lâm Ngôn có chút mặt đỏ, cũng có chút không được tự nhiên: “Ta là nói ta có chừng mực, biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Các ngài không cần thiết quá căng thẳng.”
“Ừm, ta biết.”
“……”
Có cảm giác quen thuộc rằng mình đang vô cớ gây rối, mà đối phương lại đang bao dung vô hạn cho mình.
Lâm Ngôn cảm thấy không thể bị dỗ dành rồi hàm hồ lờ đi, cần phải nói rõ ràng.
Cậu ngồi thẳng thân thể, thần sắc nghiêm túc nhìn Hoắc Hoài: “Ta biết các ngài là quan tâm ta, nhưng thái độ quá độ này của các ngài đã ảnh hưởng tới sinh hoạt và công việc bình thường của ta, cũng cho ta cảm giác rất không thoải mái.”
Sau khi nói xong, Lâm Ngôn cảm thấy ngữ khí của mình có chút quá đông cứng, cậu một lần nữa ôm lấy Hoắc Hoài, tiếp tục nói.
“Ta biết ngài vì ta tốt, cũng biết ngài làm hết thảy là bởi vì để ý ta. Chỉ là đối với ta mà nói, có chút khó thích ứng.
Ta không phải có ý không cho ngài quản ta, ta sẽ nỗ lực thích ứng, nhưng cũng hy vọng ngài đừng cái gì cũng không cho ta làm, xem ta như búp bê sứ.
Ngài nếu có điều gì lo lắng băn khoăn, cũng có thể trực tiếp nói cho ta, ta cũng sẽ nghe ngài.”
Hoắc Hoài an tĩnh nghe Lâm Ngôn nói hết lòng mình, ánh mắt trầm tĩnh dần dần ôn nhu lên. Anh ta chậm rãi đến gần, dán trán Lâm Ngôn: “Ta đã biết, ta sau này sẽ chú ý.”
Lâm Ngôn nguyện ý đem ý tưởng trong lòng rõ ràng, hoàn hoàn toàn toàn nói cho anh ta nghe, anh ta cảm thấy thật cao hứng.
“Ta không phải muốn hạn chế cậu, tuy rằng xác thật có chút quá căng thẳng, bất quá sau này ta sẽ chú ý.”
Nói xong, Hoắc Hoài hôn hôn Lâm Ngôn, dừng một chút vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Gần đây Đế Tinh có chút rối loạn, lo lắng thương tổn đến cậu. Không phải không cho cậu ra cửa, cậu ra khỏi cửa thì nhất định phải nhớ mang theo đội hộ vệ.”
“Rối loạn? Xảy ra chuyện gì sao? Còn có người dám ở địa bàn của Bệ Hạ gây rối?”
Nghe ra sự chế nhạo trong giọng nói cậu, Hoắc Hoài cười một cái, trả lời: “Không có gì đại sự, đừng lo lắng.”
Xem ra là thật sự có việc, Lâm Ngôn rất là kinh ngạc. Ai lại ngu ngốc như vậy, dám ở Đế Tinh gây rối, cũng không sợ bị Diêm Vương sống Hoắc Hoài xé xác.
“Thật là có người ở chỗ này gây rối? Tra được là người nào sao?”
“Con rệp dưới cống ngầm, chỉ là giãy giụa hấp hối thôi. Chỉ là lo lắng vạn nhất bọn chúng chó cùng rứt giậu sẽ lan đến cậu.”
Lâm Ngôn thấy đối phương không muốn nói nhiều, cảm thấy có thể là hành động cơ mật, cũng liền không hỏi nữa, đáp ứng: “Ừm, ngài yên tâm, ta sau này sẽ không bao giờ lén đi ra ngoài nữa.”
Sau khi nói rõ ràng, quan hệ hai người càng thân cận hơn một chút. Đó là cái loại cảm giác tâm lý càng thêm gần gũi.
Lâm Ngôn cảm thấy rất vui vẻ. Cậu có thể cảm nhận được sự che chở và đảm đương dưới sự cường thế của Hoắc Hoài.
Hoắc Hoài ở phía sau cậu che mưa chắn gió, bảo vệ cậu. Lâm Ngôn vì sự bảo hộ như vậy mà cảm động.
Nhưng đồng thời, Lâm Ngôn cũng có chút khổ sở. Nếu không phải hôm nay tranh chấp, Hoắc Hoài có khả năng vĩnh viễn sẽ không nói cho cậu nguyên nhân.
Cậu không hy vọng mình là người cuối cùng được biết kết cục. Lâm Ngôn hy vọng bọn họ có thể cùng nhau đối mặt nguy hiểm và tương lai.
“Hoắc Hoài, nếu như có chuyện gì, ta hy vọng ngài có thể nói cho ta, mặc dù là nguy hiểm, ta cũng hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đối mặt.”
Hoắc Hoài nhìn cậu, trong lòng chậm rãi có chút ấm áp, đem cậu ôm vào lòng thật chặt.
Đây là bạn đời của anh. Sau này bọn họ sẽ gắn bó làm bạn, giống như Phụ Hoàng và Mẫu Hậu của anh, nắm tay cả đời.
Tương lai của anh sẽ không giống như những người đó nguyền rủa anh, c.h.ế.t trong cơn lốc tinh thần lực cô độc.
Trong lòng Hoắc Hoài dâng lên cảm giác hạnh phúc nặng trĩu.
Anh sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương người anh yêu và hài tử của anh, anh thề.
