Sau một ngày làm việc và một trận cãi vã với Hoắc Hoài, cảm xúc của Lâm Ngôn lên xuống thất thường.
Vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ liền kéo đến không cưỡng lại được, cậu nằm xuống giường và chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Có lẽ vì trước khi ngủ đã tranh cãi với Hoắc Hoài về chuyện đứa bé, nên ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó. Trong mơ, Lâm Ngôn gặp một đứa trẻ vô cùng đáng yêu.
Lâm Ngôn cảm thấy mình đang ngồi trên một đám mây mềm mại, xung quanh cũng là một màu trắng tinh khôi. Cậu thử đứng lên trên đám mây bông xốp đó.
Cậu có chút mơ hồ, tùy tiện chọn một hướng mà bước đi. Đi được một lúc lâu, cậu thấy một đứa trẻ tròn vo đang quay lưng về phía mình ngồi dưới đất, dường như đang nghịch cái gì đó.
Lâm Ngôn đi đến bên cạnh cậu bé, ngồi xổm xuống hỏi: “Bé con, sao con lại ở đây một mình thế?”
Đứa trẻ đang chơi nghe thấy tiếng cậu thì quay đầu lại. Lâm Ngôn lập tức bị vẻ ngoài đáng yêu của cậu bé làm cho tan chảy.
Cậu bé trước mắt khoảng chừng hai ba tuổi, chỗ nào cũng bầu bĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn hôn lên cái má tròn xoe đó.
Cục bông mềm mại, mặt búng ra sữa ấy mở to đôi mắt lớn nhìn cậu, khiến tim Lâm Ngôn như được tưới mật.
Lâm Ngôn vừa định đưa tay nhéo cái má tròn xinh xắn kia, cậu bé liền biến thành một khối mây mềm mại, chớp mắt đã biến mất không dấu vết.
Những đám mây tĩnh lặng xung quanh bắt đầu lan rộng ra, chỉ trong chốc lát đã che khuất tầm nhìn.
“Bảo bối, con ở đâu rồi?” Lâm Ngôn vội vàng đuổi theo hướng đứa bé biến mất để tìm kiếm.
“Hì hì hì…”
Phía sau đám mây truyền đến tiếng cười vui vẻ của trẻ con: “Ba ba, mau tới tìm con đi!”
Lâm Ngôn bước theo tiếng cười, nhưng kết quả là ôm hụt.
Tiếng cười ha hả hả lại vang lên sau lưng: “Ba ba, con ở đây này!”
Lâm Ngôn xoay người lại, thấy cậu bé đang nhảy chân sáo chạy về phía mình.
Theo bản năng, cậu muốn dang tay đỡ lấy quả b.o.m nhỏ đang lao tới, nhưng rốt cuộc chỉ ôm được một mảnh mây mềm.
Cậu đang cảm thấy hụt hẫng, thì chợt cảm thấy có người túm nhẹ ống quần mình. À, thì ra là cậu bé tinh nghịch này.
Không nói lời nào, Lâm Ngôn liền bế ngay cậu bé bên chân lên. Cậu bé được bế lên liền kêu lên một tiếng “Ba ba”, cái mặt búng ra sữa ấy ngước lên, mở to đôi mắt nhìn cậu.
Tiểu bảo bối đáng yêu quá đi mất! Lâm Ngôn không nhịn được cúi xuống hôn thật mạnh lên khuôn mặt cậu bé: “Mình lại có một đứa con trai đáng yêu đến thế!”
Cậu bé bị hôn, đầu tiên là ngây người, sau đó liền biến thành một đoá mây hồng phúng phính xinh xắn, vụt một cái bay đi mất.
Lâm Ngôn còn định tiếp tục chơi trốn tìm với cậu bé, nhưng chưa kịp chạy được hai bước thì chân đã hụt hẫng.
Cảm giác rơi xuống đột ngột làm Lâm Ngôn choàng tỉnh.
Cậu mở mắt một cách ngây ngốc. Trong lòng dường như vẫn còn vương vấn cảm giác mềm mại và mùi thơm của cậu bé.
Bên ngoài trời còn tối đen, chỉ lờ mờ một chút ánh sáng. Lâm Ngôn nghĩ nếu ngủ tiếp, biết đâu còn có thể gặp lại nhóc con đáng yêu kia, liền ôm chăn nghiêng người chuẩn bị ngủ tiếp.
Vừa nhắm mắt lại, cậu nghe thấy tiếng nói mang theo giọng mũi nặng nề từ phía sau: “Sao lại tỉnh rồi? Còn sớm, ngủ tiếp đi em.”
Lâm Ngôn đột nhiên muốn chia sẻ.
Cậu xoay người nói với Hoắc Hoài: “Tôi vừa mơ thấy đứa bé, đáng yêu khủng khiếp! Ngài nói xem đây có phải là thai mộng không.”
Hoắc Hoài nghe cậu nói, cũng tỉnh táo hơn một chút: “Ừm.”
Lâm Ngôn nghiêm túc hồi tưởng lại đứa bé trong mơ: “Cậu bé đó đặc biệt đáng yêu, chỗ nào cũng tròn trịa, mắt to tròn xoe, cười lên ngọt ngào lắm.
Tính cách cũng hoạt bát, còn chơi trốn tìm với tôi nữa. Quả nhiên không hổ là con trai tôi, tính cách này chắc chắn là được di truyền từ tôi rồi.”
Hoắc Hoài nhìn cậu kể lại giấc mơ với vẻ mặt hớn hở, khóe mắt cũng mỉm cười theo: “Ừm, giống em.”
“Nhóc con còn rụt rè nữa chứ. Mở to đôi mắt nhìn tôi, hôn một cái là chạy mất luôn, thật sự quá đáng yêu. Nếu sinh ra mà nó lớn lên như thế này thì tuyệt vời quá.”
Nói xong, cậu lại thấy không đúng, vuốt bụng sửa lời: “Bảo bối trông như thế nào, ba ba cũng thấy đáng yêu. Trong lòng ba ba, bảo bối là đáng yêu nhất, đáng yêu vô địch vũ trụ.”
Hoắc Hoài nhìn vẻ cậu ôm bụng nói chuyện, cảm thấy cậu mới là người đáng yêu vô cùng: “Tiểu tể tử giống em, vô địch đáng yêu.”
Lâm Ngôn bị anh chọc cười, đ.ấ.m nhẹ anh một cái, giọng điệu kiêu ngạo: “Thì chắc chắn phải giống tôi rồi. Đặc biệt là tính cách, tính cách này của tôi từ nhỏ đã được mọi người yêu thích rồi. Bảo bối tương lai chắc chắn sẽ là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”
Hoắc Hoài: “Ừ, con em sinh ra khẳng định đều giống em.”
Lâm Ngôn vui vẻ. Con của cậu là đứa con đáng yêu nhất, đứa con đáng yêu như vậy khẳng định giống cậu, nhất định phải giống cậu!
________________________________________
Sau một giấc ngủ nướng, Lâm Ngôn tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn.
Lúc xuống lầu ăn sáng, Hoắc Hoài đã đi rồi, Lâm Ngôn tự mình ăn sáng.
Nhìn Tây Nhĩ Phỉ đang đứng bên cạnh, Lâm Ngôn nghĩ đến chuyện Hoắc Hoài nói Đế Tinh rối loạn ngày hôm qua. Tây Nhĩ Phỉ hẳn là cũng biết rõ.
“Tây Nhĩ Phỉ, Hoắc Hoài nói gần đây Đế Tinh tương đối loạn, là thật vậy chăng?”
“Đúng vậy, Điện hạ. Gần đây Đế Tinh xác thật có một chút xáo động, bất quá ngài không cần lo lắng, Hộ Vệ Quân Hoàng cung nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho ngài.”
“Ừm, ta biết, cảm ơn các ngươi.”
“Không cần khách khí, Điện hạ. Bảo vệ ngài là chức trách của chúng tôi.”
Lâm Ngôn nghiêm túc nhìn vào mắt Tây Nhĩ Phỉ, hỏi: “Tây Nhĩ Phỉ, ta có thể hỏi là người nào đang gây rối không?”
Tuy Hoắc Hoài né tránh quá chi tiết, nhưng trong lòng Lâm Ngôn vẫn có một vài suy đoán. Mới kết hôn, cậu cố tình tra cứu.
Hoắc Hoài đăng cơ vài thập niên nay, vẫn luôn nổi tiếng là tàn nhẫn, vô tình, dũng mãnh, hiếu chiến, dưới sự trị vì chưa từng xảy ra sự kiện náo động nào.
Ngay cả đám tinh tặc (cướp biển không gian) cũng sợ hãi thực lực cực cao của anh ta, đối với Đế Quốc Áo Tư thì giữ khoảng cách và kính nể.
Hơn nữa cẩn thận nghĩ lại, thời cơ Đế Tinh xảy ra chuyện thật sự quá trùng hợp.
Sau khi cậu trở thành Hoàng hậu, đặc biệt là sau khi cậu mang thai, Đế Tinh liền xuất hiện rối loạn.
Hoắc Hoài còn cho người chuyên biệt bảo hộ mình. Lâm Ngôn thấy thế nào cũng cảm thấy khả năng có liên quan đến chính mình.
Tây Nhĩ Phỉ không hề do dự, trực tiếp nói cho Lâm Ngôn: “Là một số thế lực quý tộc xúi giục sau lưng.”
“Thế lực quý tộc? Bọn họ vì sao làm như vậy? Có liên quan đến ta?”
“Điện hạ, ngài rất thông minh. Chuyện này xác thật có liên quan đến ngài.
Ngài biết cơn lốc tinh thần lực của Bệ Hạ trước kia rất nghiêm trọng.
Bác sĩ nói nếu không tìm được đối tượng tương hợp để trấn an tinh thần lực của Bệ Hạ, thọ mệnh của Bệ Hạ nhiều nhất chỉ còn một năm.
Huyết mạch Hoàng thất lâm nguy, hiện giờ dòng chính chỉ còn lại một mình Bệ Hạ, lại chịu sự giày vò sâu sắc của cơn lốc tinh thần lực.
Các quý tộc khó tránh khỏi ấp ủ dã tâm. Ban đầu bọn họ chỉ cần chờ cơn lốc tinh thần lực của Bệ Hạ phát tác là được, nhưng không ngờ…”
“Không ngờ tôi có thể tương hợp với Hoắc Hoài. Tôi có thể trấn an cơn lốc tinh thần lực của ngài ấy. Như vậy nếu bọn họ còn muốn ngôi vị Hoàng đế, liền phải g.i.ế.c c.h.ế.t Hoắc Hoài, hoặc là g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.”
Lâm Ngôn tiếp lời Tây Nhĩ Phỉ. Kỳ thật những điều này rất dễ suy luận, chỉ là Lâm Ngôn đối với tinh thần lực hiểu biết không nhiều lắm, càng không biết cơn lốc tinh thần lực của Hoắc Hoài nghiêm trọng đến vậy.
Càng không nghĩ tới, câu chuyện mưu quyền soán vị kịch tính như vậy lại xảy ra bên cạnh mình.
Mặc dù cậu theo lý trí biết Hoắc Hoài là Hoàng đế, bản thân cũng mỗi ngày ở trong Hoàng cung, nhưng thời gian cậu đến Tinh Tế không dài.
Lần đầu tiên lên giường với người ta liền kết hôn nhanh chóng, đối tượng còn là Hoàng đế trong truyền thuyết.
Ngày thường hai người ở bên nhau, thái độ Hoắc Hoài cũng không đặc biệt cao ngạo hay hách dịch.
Tính cách anh ta tuy mạnh mẽ, nhưng chưa từng có sự áp đặt về mặt địa vị. Hai người giống như một cặp bạn đời bình thường.
Thời gian dài như vậy, khái niệm về Hoàng thất, quý tộc của Lâm Ngôn vẫn dừng lại ở cấp độ quan chức, nhà giàu kiếp trước: có tiền, có quyền.
Nhưng hiển nhiên, tầng lớp quyền quý như Hoàng thất, quý tộc này, hoàn toàn khác biệt với nhận thức trước đây của cậu. Lâm Ngôn đến lúc này mới có nhận thức sâu sắc hơn.
Lâm Ngôn nói với Tây Nhĩ Phỉ: “Nếu là vì ngôi vị Hoàng đế, vậy tôi đang mang thai tất nhiên sẽ trở thành cái gai trong mắt của bọn họ. Không nói người khác, Hoắc Ly khẳng định là đứng ngồi không yên.”
Tây Nhĩ Phỉ lộ vẻ tán thưởng: “Ngài nói rất có lý, Điện hạ.”
Sau khi trò chuyện xong với Tây Nhĩ Phỉ, Lâm Ngôn cả ngày đều thẫn thờ.
Kiếp trước cậu là một sinh viên bình thường, giống như đại đa số học sinh, vượt qua kỳ thi đại học khó khăn để vào đại học.
Tốt nghiệp xong thi được một công việc không tệ, là một người trong vô số người bình thường, không có gì quá đặc biệt.
Đến nơi này, tình cờ may mắn tương hợp với Hoắc Hoài, kết hôn, thậm chí còn mang thai.
Vốn dĩ mọi thứ đều tiến triển theo hướng tốt đẹp, hiện giờ lại nói cho cậu biết, có người muốn lấy mạng cả gia đình họ.
Quan trọng nhất là, bọn họ muốn lấy mạng đứa con trong bụng cậu, muốn lấy mạng cái thai nhi nhỏ bé còn chưa mở mắt xem thế giới này.
Lâm Ngôn cảm thấy phẫn nộ sâu sắc, cũng cảm thấy sợ hãi sâu sắc, càng có cảm giác bất lực vô cùng.
Cậu phẫn nộ, sợ hãi, nhưng sức lực cậu nhỏ bé, chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của Hoắc Hoài.
Hơn nữa Hoắc Hoài cũng đồng dạng thân ở nguy hiểm. Điều cậu có thể làm, chỉ có ở trong Hoàng cung, an toàn sinh hạ đứa bé.
Chỉ có cậu và đứa bé ở nơi an toàn, Hoắc Hoài mới có thể yên tâm hành động.
Lâm Ngôn cảm thấy tự trách vì hành vi lén lút ra ngoài ngày hôm qua của mình. Sự tùy hứng của cậu, rất có khả năng sẽ đánh đổi tính mạng ba người họ.
Khoảnh khắc này, Lâm Ngôn mới chân chính ý thức được, cậu không còn là một người độc lập nữa.
Cậu có một người yêu, còn sắp chào đón con cái của họ. Cậu có một gia đình, trên người cậu gánh vác trách nhiệm của một gia đình.
Buổi tối Hoắc Hoài trở về, rõ ràng cảm giác được Lâm Ngôn trở nên trầm mặc hơn.
Anh ta cho rằng Lâm Ngôn ở trong Hoàng cung buồn chán, đi qua ôm ôm cậu: “Không vui sao? Hôm nào ta dẫn em đi vườn thực vật dạo chơi.”
Lâm Ngôn ôm lại anh ta, nhưng không nói chuyện, chỉ là ôm chặt.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn ôm ngài thôi.”
“Nhóc con làm em mệt sao?”
“Không có, cậu bé gần đây rất ngoan. Tôi hai ngày nay ăn uống rất tốt, nhóc con này chắc là háu ăn.”
Nhắc đến con, cảm xúc Lâm Ngôn rõ ràng hoạt bát hơn nhiều, trong giọng nói toàn là sự nuông chiều và yêu thích dành cho tiểu tể tử.
Hoắc Hoài vươn tay đặt lên bụng Lâm Ngôn, cúi lưng đối diện bụng Lâm Ngôn nói chuyện: “Tiểu tể tử, không được quậy phá ba ba ngươi, bằng không chờ ngươi ra đời, ta sẽ dạy dỗ ngươi.”
Lâm Ngôn bị anh ta chọc cười: “Người ta vẫn là một Em Bé, Em Bé có cái gì sai đâu.”
Hai người nói nói cười cười, một không khí ấm áp bao trùm căn phòng.
