Quân đội Đế quốc Áo Tư trực tiếp vâng lệnh Hoàng đế.
Quân đội hiện tại có Nguyên soái Úc Thanh Nguyên và năm vị Thượng tướng: Thượng tướng Shearman, Thượng tướng Thịnh Thiên Hành, Thượng tướng Tần Thời Vũ, Thượng tướng Alder, và Thượng tướng Chris.
Trong đó, Thượng tướng Thịnh Thiên Hành và Thượng tướng Tần Thời Vũ từng cùng Bệ Hạ ra vào tiền tuyến, là chiến hữu vào sinh ra tử, cũng là những người được Bệ Hạ tự mình trao quân hàm Thượng tướng.
Bệ Hạ rất tin tưởng hai người họ.
Hơn nữa, quân đội từ trước đến nay kỷ luật nghiêm minh, Tần Thời Vũ đã ở vị trí Thượng tướng, làm sao có thể vì vi phạm quân kỷ mà bị tạm thời cách chức?
Tuy nhiên, sự thật xác nhận là như vậy. Quân đội nhanh chóng ra thông cáo, chứng thực Thượng tướng Tần Thời Vũ đã vi phạm quân kỷ, và đã bị ban lệnh tạm thời cách chức.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tinh Võng bùng nổ các cuộc thảo luận.
Còn bản thân Tần Thời Vũ — người đang bị bàn tán — lúc này đang ngồi trong phòng khách nhà mình, thần sắc bình tĩnh, ung dung pha trà, không hề giống dáng vẻ của một người vừa bị tạm thời cách chức.
“Công tước Hoắc Ly đến thăm, không biết có việc gì sao?”
Hoắc Ly nhìn Tần Thời Vũ một bộ dáng thờ ơ, nửa điểm cũng không có ý định rót cho mình một ly trà.
Trong lòng hắn hơi bất mãn, bất quá hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, dù sao hôm nay hắn đến là có mục đích.
Hắn cười xua tay: “Không có gì đại sự, hôm nay ta tới cửa bái phỏng, chủ yếu là tới thăm tướng quân.”
“Làm phiền Công tước nhớ mong. Ta vẫn rất tốt. Chút nữa ta còn có việc muốn ra ngoài, liền không giữ chân Công tước lâu.”
Tần Thời Vũ nói miệng khách khí, nhưng ý tứ tiễn khách lại một chút cũng không hàm hồ.
Hoắc Ly thấy Tần Thời Vũ nói liền muốn đứng dậy, vội vàng gọi lại: “Tần Thượng tướng.”
“Công tước còn có chuyện gì?”
“Xác thật là có một việc,”
Hoắc Ly dừng một chút, mở miệng nói: “Ta biết tướng quân đang lo lắng về chuyện của Thiếu tướng Giản Từ, hôm nay ta đến cũng là vì chuyện này.”
Nghe được lời này, thần sắc vốn lãnh đạm của Tần Thời Vũ trầm hẳn xuống, mày nhíu lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoắc Ly, sự tấn công thẳng thừng hướng thẳng về phía Hoắc Ly.
Hoắc Ly cảm giác mình như bị một con hung thú theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cắn đứt cổ hắn.
Trong lòng hắn cảm thán, không hổ là Thượng tướng, khí thế này thật sự rất đáng sợ.
Bất quá, điều này cũng khiến Hoắc Ly càng thêm chắc chắn. Vì thế, hắn đứng vững trước ánh mắt muốn g.i.ế.c người của Tần Thời Vũ, mở miệng nói:
“Khoảng thời gian trước thương đội của Gia tộc Lyle bị tinh tặc công kích. May mắn nhờ Thiếu tướng Giản Từ và đồng đội kịp thời đuổi tới mới có thể thoát nạn an toàn.
Chỉ là không ngờ tinh thuyền của Thiếu tướng lại rơi vào vành đai thiên thạch và mất liên lạc. Đến giờ vẫn không có tin tức gì. Hầu tước Lyle trong lòng băn khoăn, đặc biệt ủy thác ta đến đây để bày tỏ lời tạ lỗi.”
Tần Thời Vũ nhìn thẳng Hoắc Ly một lúc lâu, rồi mới mặt vô biểu tình rũ mi mắt, nâng chén trà lên uống một ngụm, giọng nói thờ ơ thốt ra một câu: “Cứu viện là trách nhiệm của quân nhân.”
Hoắc Ly: “Thượng tướng nói đúng, nhưng ta và Hầu tước Lyle vẫn tâm tồn áy náy. Hôm nay đến đây, cũng là hy vọng có thể góp một phần sức vào việc tìm kiếm Thiếu tướng Giản Từ.”
Nói đoạn, Hoắc Ly đặt một cái chip lên bàn, đẩy về phía Tần Thời Vũ.
“Đây là máy ghi hình trên con thương thuyền kia, đã ghi lại toàn bộ tình hình chiến đấu lúc bấy giờ. Biết đâu có thể giúp cung cấp một chút manh mối.”
“Công tước Hoắc Ly, ta nghĩ ngài hẳn phải biết ta đã bị tạm thời cách chức. Thứ này ngài nên giao cho Thượng tướng Chris. Công tác cứu hộ lần này đã được giao cho anh ấy tiếp nhận.”
“Đúng vậy. Mấy ngày nay trên Tinh Võng cũng náo nhiệt ồn ào. Theo ta, Bệ Hạ luôn luôn anh minh độc đoán, nhưng trong sự kiện này cũng khó tránh khỏi có chút vô tình.
Thượng tướng tuy rằng hành sự có chút xúc động, nhưng Thiếu tướng Giản Từ là người yêu của Thượng tướng. Ngươi muốn tìm nàng là tình cảm thường tình của con người. Sao có thể vì vậy mà cách chức Thượng tướng ngươi chứ.”
Tần Thời Vũ, từ lúc Hoắc Ly lấy ra cái chip, đã nhìn chằm chằm vào vật nhỏ bé đó. Lúc này nghe hắn nói như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẫn không có biểu cảm gì, giọng nói nhàn nhạt: “Bệ Hạ có suy tính của chính mình.”
Hoắc Ly cười cười, tiếp tục nói: “Thượng tướng nói đúng. Bệ Hạ và phu thê hai người các ngươi là tình nghĩa vào sinh ra tử, làm sao sẽ nhẫn tâm nhìn Thiếu tướng Giản Từ bặt vô âm tín? Tất nhiên là có sắp xếp khác. Thượng tướng hoàn toàn có thể yên tâm.”
Nếu không có lệnh tạm thời cách chức trước đó, lời này nghe thật sự là để an ủi người khác.
Nhưng hôm nay Tần Thượng tướng vừa bị cách chức, lại là vì không nghe lệnh tự tiện tiến hành cứu viện mà bị đình chức, lúc này nói chuyện như vậy, liền đáng giá suy xét sâu xa.
Quả nhiên, Tần Thời Vũ nghe hắn nói xong, sắc mặt lại trầm xuống. Nhưng ánh mắt liếc thấy cái chip nhỏ bé kia, anh lại kiềm chế ngữ khí: “Xem ra ngài hôm nay là tới xem trò cười của ta.”
Hoắc Ly chỉ vào cái chip trong tầm tay Tần Thời Vũ, cười nói: “Thượng tướng, ngươi đây là oan uổng ta. Ta là đau lòng Thiếu tướng Giản Từ, không đành lòng nhìn nàng và các chiến sĩ trôi dạt trong vũ trụ.”
Tần Thời Vũ cầm lấy cái chip nhìn nhìn, lại ném về mặt bàn, nói: “Vậy thật đúng là đa tạ Công tước tưởng nhớ.
Bất quá, dựa theo quy trình quân đội, máy ghi hình trên thương thuyền đã sớm được điều tra rồi. Xem ra chuyến này của Công tước là làm điều thừa.”
Điểm này Hoắc Ly tự nhiên biết. Hắn cũng không so đo thái độ của Tần Thời Vũ, vẫn cười:
“Quân đội làm việc luôn luôn hiệu suất cao. Bất quá, phần ghi hình này nói không chừng có thể cho Thượng tướng một chút đầu mối mới đâu.”
“Có ý tứ gì?”
Mặt Hoắc Ly cười ôn hòa nhất phái, không trả lời vấn đề này.
Sau một lúc lâu, Tần Thời Vũ mở miệng: “Ngươi muốn cái gì?”
Hoắc Ly lại đứng dậy: “Thượng tướng lại hiểu lầm ta. Ta chỉ là đau lòng phu thê các ngươi ly biệt, nghĩ góp chút sức mọn của mình. Lễ vật đã đưa đến, ta liền không quấy rầy Thượng tướng.”
Nói rồi hắn xoay người đi ra ngoài. Trước khi ra cửa, nhìn thấy Tần Thời Vũ cầm lấy cái chip, hắn cong môi lên. Tần Thời Vũ nhất định sẽ hài lòng với món quà này.
Còn về thái độ của Tần Thời Vũ, anh ta vốn có cái tính nết chó má đó, Hoắc Ly căn bản không để bụng. Chỉ cần có thể châm ngòi quan hệ giữa anh ta và Hoắc Hoài là được.
________________________________________
Trên Tinh Võng, cuộc thảo luận về việc Tần Thời Vũ bị tạm thời cách chức vẫn chiếm vị trí cao.
Thậm chí có người bới móc lại tin tức tinh tặc tập kích thương thuyền trước đó, cho rằng anh ta là do Thiếu tướng Giản Từ mất tích mới vi phạm quân kỷ.
Lập tức, có người bắt đầu chia thành nhiều phe: có người cho rằng xét về tình cảm thì có thể tha thứ, có người ủng hộ xử phạt nhẹ hơn; có người đồng tình với Thiếu tướng Giản Từ, còn có một làn sóng nhỏ người ngầm ám chỉ Bệ Hạ m.á.u lạnh. Vừa thấy là biết có người cố tình dẫn dắt dư luận.
Nhưng mà, một trong những nhân vật chính — Thiếu tướng Giản Từ — lại không có thời gian quản những tin tức lộn xộn trên Tinh Võng này.
Từ khi có được m.á.u của Lâm Ngôn, cô liền luôn cắm trại trong phòng thí nghiệm, hoàn toàn là một cuồng nhân nghiên cứu khoa học.
Giản Từ luôn ở phòng thí nghiệm, không ngủ nghỉ, ăn bằng dung dịch dinh dưỡng.
Lâm Ngôn còn lo lắng cô đột tử, thiếu chút nữa muốn gọi Tây Nhĩ Phỉ tìm người trói cô ra ngoài.
Cũng may, hôm nay Thiếu tướng Giản Từ cuối cùng cũng ra khỏi phòng thí nghiệm. Lâm Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đẩy cô đi tắm rửa và ngủ.
Giản Từ tuy rằng không cảm thấy quá mệt mỏi, nhưng thấy Lâm Ngôn một bộ dáng thấp thỏm lo âu, vẫn nghe lời cậu đi nghỉ ngơi trước.
Hôm sau, khi Giản Từ tỉnh lại, Lâm Ngôn đang cầm một cái cuốc nhỏ đào hố trong hoa viên.
Vì an toàn, Lâm Ngôn hiện tại đã không mấy khi ra ngoài. Nhưng cứ mãi ở trong Hoàng cung thì thật sự quá nhàm chán, cho nên nhân lúc cơ thể còn chưa nặng nề, cậu tính phát triển một chút sở thích nhỏ để g.i.ế.c thời gian.
Lúc này, cậu đào hố chuẩn bị gieo bừa một ít hạt giống, trồng một ít sản phẩm xanh, cũng không chuyên môn khai khẩn đất đai, dù sao cũng chỉ là mua vui mà thôi.
Nhìn thấy Giản Từ đi tới, Lâm Ngôn chào hỏi: “Tỉnh rồi à? Ngủ có ngon không?”
Giản Từ ngồi xổm bên cạnh Lâm Ngôn, hỏi: “Khá tốt. Ngài đang làm gì vậy?”
“Hoạt động một chút. Mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, sắp mọc rêu đến nơi.”
“Vậy vừa lúc, ta dẫn ngài chơi chút gì có ý nghĩa hơn.”
“Là cái gì?”
Giản Từ ba chân bốn cẳng giúp Lâm Ngôn lấp đất xong, kéo cậu đi về phía phòng thí nghiệm.
Lâm Ngôn có chút kháng cự, cầu khẩn: “Chị Từ, phòng thí nghiệm cao cấp như vậy, phàm nhân như em không xứng, em vẫn nên đổi thứ khác đi.”
“Nghĩ gì đâu, cho ngài làm cái kiểm tra.”
Lâm Ngôn nghe vậy lập tức ngoan ngoãn: “Kiểm tra à, kiểm tra thì tốt rồi. Bất quá, đây không phải mới nửa tháng sao, có phải hơi thường xuyên không?”
“Cấp độ gien của Bệ Hạ quá cao, theo lý thuyết thì phôi thai có một tỉ lệ tử vong nhất định,” nói rồi liền nhét Lâm Ngôn vào trong thiết bị, “Trước bốn tháng vẫn nên cẩn thận một chút… Được rồi, ra đi.”
Lâm Ngôn đứng dậy từ thiết bị: “Nhanh như vậy? Kết quả thế nào?”
“Chỉ là quét qua tình trạng thai nhi một chút, không có vấn đề gì. Thai nhi hết thảy bình thường. Quả nhiên không hổ là bạn đời định mệnh.”
Nghe cô nói không thành vấn đề, Lâm Ngôn cũng thở phào nhẹ nhõm, bị trêu chọc cũng chỉ hì hì cười hai tiếng.
Giản Từ bị nụ cười đáng yêu của Lâm Ngôn cảm hóa, vươn tay nhéo nhéo mặt cậu: “Ngài sao lại đáng yêu như vậy? Chị đây đều muốn phát ra tình thương của mẹ. Thật là được lợi cho cái đồ cẩu vật Hoắc Hoài kia.”
Tránh khỏi bàn tay tội ác của Giản Từ, giải cứu khuôn mặt bị nhéo đến đỏ bừng, Lâm Ngôn ôm mặt nói: “Chị Từ, chị trẻ trung xinh đẹp như vậy, đâu ra tình thương của mẹ.”
“Ha ha ha, Hoàng hậu Điện hạ của chúng ta ngọt miệng ghê. Nếu năm đó Bệ Hạ ở tiền tuyến cũng ngoan ngoãn đáng yêu như ngươi, chị đây còn có thể trẻ thêm vài tuổi.”
“Anh ấy làm người ta giận đến vậy sao?”
“Thật sự là quá đáng giận. Tên nhóc con đó mãnh liệt vô cùng. Lúc hắn mới tới, Thiên Hành còn nói muốn chiếu cố hắn vì tuổi tác nhỏ, kết quả hắn trực tiếp lao vào nơi nguy hiểm nhất.
Tần Thời Vũ kéo cũng không kéo được, chỉ có thể đi theo sau dọn dọn dẹp dẹp cho hắn. Muốn nói vi phạm quân kỷ, hắn nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.”
Lâm Ngôn: “Trên Tinh Võng nói, Hoắc Hoài cùng Thượng tướng Thịnh Thiên Hành, Thượng tướng Tần Thời Vũ, và cả chị Từ nữa, các người đã từng ở chung một đội, là lúc đó sao?”
Giản Từ: “Đúng vậy. Lúc hắn thông qua tuyển chọn mới 15 tuổi. Thiên Hành và Vũ Ca còn nói chiếu cố hắn. Kết quả hắn một mình đã xử lý đội đối diện.
Vũ Ca và bọn họ đều chấn kinh, thực lực quá mạnh. Bất quá, nhóc con tuổi dậy thì thật sự rất thối tha, cố chấp, cực kỳ có gan nghi ngờ quân lệnh. Dựa vào thực lực mạnh của mình, không quen nhìn liền xông thẳng .
Thiên Hành vì hắn thường xuyên phạt hắn; sau này hắn học khôn hơn, không công khai chống đối mà ngầm làm trái, châm ngòi thổi gió, còn nói mình là thiện dùng sách lược.
Thiên Hành và Vũ Ca thường xuyên bị hắn tức đến bốc hỏa, nhưng lại đánh không lại hắn, quả thực khiến người ta vừa yêu vừa hận…”
Nói nói, cô lại kể đến chuyện Hoắc Hoài bị thương ở tiền tuyến: “… Vết thương dài như vậy, sâu như vậy, bản thân hắn một chút cũng không để bụng, cũng không nghe lời dặn của bác sĩ, còn phải ta mỗi ngày chạy khắp quân doanh đi bắt hắn…”
Giản Từ kể rất nhiều chuyện về Hoắc Hoài thời còn ở tiền tuyến.
Lâm Ngôn trước kia chưa bao giờ nghe Hoắc Hoài đề cập đến những chuyện này, tin tức trên Tinh Võng cũng rất sơ lược.
Đây là một Hoắc Hoài mà Lâm Ngôn hoàn toàn không biết.
Khác với hình tượng Đế vương sâu sắc và trí tuệ hiện tại, Hoắc Hoài thời niên thiếu xúc động, phóng khoáng bay bổng, giống như một thanh kiếm sắc bén cường liệt, mũi nhọn bộc lộ hết ra ngoài.
Thật sự rất khác biệt. Cậu nghe mà thích thú.
Đồng thời, cậu cũng cuối cùng có được cảm giác chân thật về khoảng cách tuổi tác cả trăm năm giữa cậu và Hoắc Hoài.
Dù sao Hoắc Hoài ngày thường thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi. Lâm Ngôn không nhịn được cảm thán người Tinh Tế thật hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi không phải là mơ.
Buổi tối Hoắc Hoài trở về, Lâm Ngôn cười tủm tỉm trêu chọc anh trâu già gặm cỏ non.
Hoắc Hoài: “…”
Cậu đã thành công thu hoạch được khuôn mặt đen của Hoắc Hoài.
Đương nhiên, cái giá phải trả cho việc khoe khoang đó chính là bị thu thập một trận ra trò.
