XUYÊN ĐẾN TINH TẾ, BỊ HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ CƯỠNG HÔN

Chương 23: Thương Nghị

Sau lần trò chuyện ở yến hội trước đó, Lâm Ngôn thường xuyên liên lạc với ông ngoại Hawkes.

Lúc mới bắt đầu, Lâm Ngôn chỉ là chia sẻ với ông một vài chuyện thường ngày, chủ yếu là tình hình gần đây của Hoắc Hoài, và những chuyện thú vị thất bại khi cậu điều chỉnh thử khẩu vị.

Vốn dĩ là có ý quan tâm người lớn tuổi, nhưng kết quả là hai người lại càng trò chuyện càng hợp ý.

Ông ngoại của Hoắc Hoài, Công tước Hawkes, chỉ có hai cô con gái.

Con gái lớn Jones gả cho Tiên Hoàng, con gái út Lena gả cho Moore Khắc của Gia tộc Mạc Đức, hiện tại là Công tước phu nhân Mạc Đức.

Tiên Hoàng bị thương nặng tinh thần lực trên chiến trường, trị liệu không có kết quả và qua đời vì cơn lốc tinh thần lực. Jones trong lòng bi thống, mấy năm sau cũng theo chân Tiên Hoàng mà đi.

Con gái út Lena bị Moore Khắc dỗ dành nên xa cách với cha già.

Cô chỉ quan tâm đến Gia tộc Mạc Đức và con trai mình, chỉ khi nào cần dùng đến mới gọi điện, ngày thường căn bản không liên lạc.

Lâm Ngôn cảm thấy người lớn tuổi hẳn là rất khát khao sự náo nhiệt của con cháu sum vầy, nhưng bất đắc dĩ Hoắc Hoài tính tình không có cái sự nhiệt tình đó.

Mỗi lần hai ông cháu ngồi cùng nhau trò chuyện việc nhà cũng mang theo một cái tư thế chính thức. Vì thế, Lâm Ngôn vinh dự tiếp nhận nhiệm vụ quan tâm ông ngoại.

Hawkes rất thích Lâm Ngôn, thích ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Lâm Ngôn toát ra một vẻ tinh thần phấn chấn của ánh mặt trời.

Người lớn tuổi như ông rất thích nhìn bộ dạng sống động, tươi trẻ của thế hệ hậu bối.

Hơn nữa, Lâm Ngôn rất có kiên nhẫn.

Ông tuổi tác đã cao, khó tránh khỏi có chút dài dòng. Không giống mấy đứa nhóc nhà Lena, mỗi lần nhìn thấy ông nói không được mấy câu đã mất kiên nhẫn.

Hoắc Hoài ngược lại có kiên nhẫn ở bên ông, nhưng cái miệng của nó, lợi hại lên có thể làm người ta tức chết.

Mặc dù hiện tại nhìn đã ổn trọng hơn nhiều, nhưng cũng không phải kiểu tri kỷ, Hawkes rất ghét bỏ.

Cộng thêm thân phận và địa vị Công tước của ông, cũng không có người nào sẽ đối xử với ông như một người già bình thường.

Lâm Ngôn lại chia sẻ những chuyện thú vị trong cuộc sống, chọc ông vui vẻ, quan tâm sức khỏe ông, thái độ tri kỷ và tự nhiên.

Hawkes vô cùng cao hứng, cảm thấy mình giống như một người ông ngoại trong gia đình bình thường, một người già bình thường, cũng có thể hưởng thụ được sự quan tâm và làm bạn của con cháu.

Trước đây khi Lâm Ngôn hợp tác với Công ty Mỹ Nã Sâm, Hawkes đã điều đội ngũ luật sư của mình cho Lâm Ngôn sử dụng, còn giúp cậu phân tích thị trường, giảng cho cậu một số kiến thức kinh tế học, và dẫn Lâm Ngôn làm quen một chút với sản nghiệp dưới danh nghĩa ông. Rất có ý bồi dưỡng cậu làm người thừa kế của chính mình.

Lâm Ngôn đối với điều này có chút thụ sủng nhược kinh.

Cậu chỉ là cảm thấy bên cạnh Hawkes không có một vãn bối tri kỷ nào, không nhịn được mà quan tâm ông một chút. Hơn nữa, cậu cũng rất thích Ông ngoại Hawkes.

Ông là người thật sự đức cao vọng trọng, rộng rãi và trí tuệ. Mặc dù không phải ông ngoại của Hoắc Hoài, Lâm Ngôn cũng nguyện ý ở bên ông nhiều hơn.

Vốn dĩ trước đó đã nói tốt là chờ sản phẩm mới của Lâm Ngôn ra mắt thị trường sẽ cùng đi thăm ông ngoại, nhưng sau đó lại kiểm tra ra mang thai.

Đầu tiên là Hoắc Hoài canh giữ cậu rất chặt, sau đó lại có tin tức khám thai bị tung ra. Lâm Ngôn biết hiện tại vô cùng không an toàn, hầu như không ra khỏi cửa. Tự nhiên cũng không cách nào đi thăm Hawkes.

Hawkes ở nhà chờ mãi chờ mãi, không chờ được Lâm Ngôn, vì thế quyết định tự mình tới Hoàng cung thăm cậu.

Nghe Tây Nhĩ Phỉ nói Hawkes đến, Lâm Ngôn rất kinh hỉ.

Món khoai tây chiên mới ra lò cậu còn không kịp ăn, nhanh chóng đứng dậy đi đón ông.

Cậu vốn đang nghĩ chờ Hoắc Hoài có thời gian sẽ cùng đi thăm ông, kết quả ông đã tới trước.

Lâm Ngôn thân mật kêu: “Ông ngoại.”

“Ai.”

“Ngài sao lại đến đây?” Lâm Ngôn vừa nói vừa dẫn Hawkes đi vào trong.

Hawkes thấy cậu có sức sống như vậy, liền muốn trêu cậu, cố ý thở dài: “Ai, cũng không biết là ai nói muốn đi thăm ta, nói đã lâu cũng không thấy người.

Không sao, ta biết các ngươi người trẻ tuổi đều bận rộn, đều thú vị hơn là đi làm bạn cái lão già này. Các ngươi bận rộn, vậy ta đây người già thanh nhàn chỉ có thể mặt dày tự mình đến đây.”

Lâm Ngôn bị ông chọc cười, nhanh chóng dỗ ông: “Kia khẳng định vẫn là ở bên ngài là thú vị nhất rồi ạ. Cháu thích ở bên ngài nhất.”

Đương nhiên, Lâm Ngôn cũng có chút chột dạ.

Tuy rằng quả thật có tình huống đặc biệt, nhưng đúng là cậu đã cho ông ngoại leo cây.

Lập tức, tự nhiên là đủ loại lời ngon tiếng ngọt, dỗ đến Hawkes cười ha hả ha hả không ngừng.

Lâm Ngôn kéo Hawkes đến phòng khách nhỏ, lại bảo Tây Nhĩ Phỉ mang tới rất nhiều món điểm tâm và đồ ăn vặt mới làm trong mấy ngày nay.

“Ông ngoại, ngài mau nếm thử. Những thứ này đều là điểm tâm mới làm. Mấy món này đều không quá ngọt, ăn lên mềm mại ngon miệng, hẳn là rất hợp khẩu vị ngài.”

Hawkes chọn một cái bánh trôi màu trắng, mềm mại. Bên trong có nhân dày đặc, cắn một ngụm, lớp vỏ ngoài còn có thể kéo sợi. Phần nhân không ngọt không ngấy, hương vị thật sự không tồi.

“Ừm, quả thật không tồi. Đây cũng là tác phẩm mới gần đây của cháu sao?”

“Hắc hắc, cháu đoán ngài sẽ thích. Đây là mới làm được hai ngày nay, gọi là Tuyết Mai Nương. Cháu mới vừa tính toán làm Tây Nhĩ Phỉ đưa cho ông ngoại một ít qua đó, không ngờ ngài lại đến đây.”

“Hương vị quả thật không tồi. Cái này cháu cũng tính toán bán sao?”

“Có quyết định này, bất quá gần đây sản phẩm mới có chút nhiều, phỏng chừng phải chờ một thời gian, bất quá từ từ rồi cũng sẽ lên kệ.”

Tuy rằng trước đó Hawkes đã biết Lâm Ngôn gần đây ham thích phát triển sản phẩm mới, nhưng lần này nhìn thấy bày ra cả một bàn đầy vẫn không khỏi có chút kinh ngạc: “Những thứ này đều là do cháu nghiên cứu ra gần đây sao?”

“Đúng vậy.” Nói xong Lâm Ngôn có chút chột dạ.

Kỳ thật chủ yếu là vì gần đây cậu đặc biệt thèm ăn, bất đắc dĩ Tinh Tế không có sẵn có thể mua, chỉ có thể thúc giục các đầu bếp động tay làm.

Vài vị đầu bếp hiện tại nhìn thấy cậu đều trốn tránh đi, sợ cậu lại đưa ra cái ý tưởng mới nào đó.

Lâm Ngôn ho khụ một tiếng, lại đưa cho Hawkes mấy thứ đồ ăn vặt khác: “Ông ngoại, ngài nếm thử hết đi.”

Hawkes mỗi loại đều nếm một chút, lời khen ngợi liền như thể không cần tiền, khen đến Lâm Ngôn cũng phải ngượng ngùng.

Lâm Ngôn nhanh chóng đánh trống lảng: “Ông ngoại, gần đây sức khỏe ngài thế nào?”

“Ha hả a, khá tốt, ăn ngon ngủ ngon.”

Lâm Ngôn nhắc nhở ông: “Ông ngoại, cháu cũng đã thêm phương thức liên lạc của Bác sĩ Carl rồi đấy.”

Nụ cười của Hawkes cứng đờ.

“Quản gia trước hai ngày còn nói ngài lại trộm uống rượu.”

Nụ cười của Hawkes đều không duy trì được: “Ai nha, ta đã cái tuổi này rồi, ngày tháng là trôi qua một ngày ít đi một ngày, cũng chỉ còn lại chút hưởng thụ này…”

Sau đó bắt đầu đánh trống lảng tiếp: “Ai, cái thân thể này của ta a, cũng chỉ có thể đến thế thôi, cũng không biết còn có hay không cơ hội nhìn thấy cháu chắt của ta…”

Lâm Ngôn: “…”

Lâm Ngôn suýt bật cười vì ông.

Ai có thể nghĩ đến Công tước Hawkes đức cao vọng trọng, ít nói cười bên ngoài, lại giống như một ông lão trẻ con, không chỉ trộm uống rượu, còn có thể nói ra những lời ngụy biện như vậy, có chút sức mạnh của đứa trẻ nghịch ngợm.

Nghĩ lại hình tượng uy nghiêm trước kia của ông ngoại, rồi nghĩ đến bộ dạng hiền từ cười ha hả hiện tại của ông, Lâm Ngôn có chút không nỡ nhìn thẳng.

Lâm Ngôn ngắt lời ông ngoại đang than vãn: “Ngài rất nhanh là có thể nhìn thấy cháu chắt của ngài rồi.”

Hawkes mất 2 giây phản ứng, mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn về phía Lâm Ngôn, trong ánh mắt mang theo sự hỏi dò.

Lâm Ngôn mặt mang tươi cười, nhìn thẳng vào mắt ông, trong ánh mắt mang theo sự khẳng định.

Hawkes lại nhìn về phía bụng Lâm Ngôn, nhìn kỹ thì xác thật nhô ra một chút.

Vừa rồi ông đã cảm thấy Lâm Ngôn béo lên một chút, mặt cũng tròn hơn trước một ít.

Ông còn tưởng rằng Lâm Ngôn gần đây ăn quá ngon nên mập ra, không ngờ…

“Cháu mang thai?”

Bị nói mang thai, Lâm Ngôn vẫn có chút ngượng ngùng, bất quá cậu vẫn thoải mái hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”

“Vốn dĩ đã sớm muốn nói trực tiếp với ngài, chỉ là gần đây Hoắc Hoài có chút bận rộn, vẫn luôn không sắp xếp được thời gian đi thăm ngài.”

Mặt Hawkes đã cười thành một bông hoa: “Ha hả a, hôm nay nói cũng không chậm.”

Nói rồi lại chỉ trích Hoắc Hoài: “Hoắc Hoài cũng thật là, cũng không biết chiếu cố ngươi. Ngươi đã mang thai, sao nó còn ra ngoài chạy, công việc có thể quan trọng bằng ngươi và con sao?”

Lâm Ngôn tốt bụng giải thích cho Hoắc Hoài một chút: “Hoắc Hoài rất chiếu cố cháu.”

Hawkes nhìn Lâm Ngôn liền nói liền vài tiếng hảo hài tử, lại hỏi: “Thế, mấy tháng rồi?”

“Hơn ba tháng, còn là song thai nữa.”

“Song thai? Hai đứa?” Hawkes cảm thấy tin vui hôm nay có hơi nhiều, ập đến khiến ông choáng váng.

“Hai đứa. Ngài có hai cháu chắt rồi. Ngài phải nghe lời bác sĩ, dưỡng thân thể thật tốt, bằng không về sau đều ôm không nổi bọn chúng đâu.”

Hawkes liên thanh đáp ứng. Ông cảm thấy mình hiện tại tràn đầy sức sống, còn có thể sống thêm vài thập niên nữa. Không nhìn thấy hai tiểu tể tử này trưởng thành, ông không nỡ chết.

“Ông ngoại, chuyện này còn phải phiền toái ngài bảo mật, không thể nói với ai hết.”

“Sao vậy?”

“Cũng không sao cả, chỉ là gần đây có chút rối loạn, vẫn là cứ chờ con sinh hạ rồi nói sau.”

Bị Lâm Ngôn nói như vậy, bộ não hưng phấn của Hawkes cũng dần dần nguội lạnh xuống.

Lâm Ngôn nói mơ hồ, nhưng ông ở địa vị cao, lại biết rất nhiều tình hình thực tế.

Mặc dù hiện tại ông đã về hưu, nhưng chỉ từ một số tin tức công khai và tin đồn gần đây, ông cũng có thể lén lút nhìn ra vài phần chân tướng.

Ông vừa rồi nhất thời hưng phấn nên không kịp phản ứng. Sau khi được Lâm Ngôn nhắc nhở, liền nhanh chóng suy nghĩ thông suốt.

Trong tình thế hiện tại, nếu tùy tiện truyền ra tin tức Hoàng hậu mang thai, rất nhiều người e rằng sẽ ngồi không yên.

Âm mưu nhiều năm, ngôi vị Hoàng đế đã ở ngay trước mắt, kết quả bị một tiểu tể tử còn chưa sinh ra cắt ngang.

Họ hận không thể xé xác Lâm Ngôn, sao có thể để cậu an toàn sinh hạ đứa bé.

Thần sắc Hawkes dần dần ngưng trọng lên. Tuy rằng ông không tiếp xúc nhiều với những chuyện này, nhưng nhiều năm ngồi đáy giếng, cũng có thể đoán được tám chín phần mười.

Nếu là Hoắc Hoài không kết hôn, không có con cái, ngôi vị Hoàng đế thế nào ông cũng không muốn quản, nhưng hiện tại, chỉ cần có ông ở đây, ai cũng đừng nghĩ động đến cháu chắt của ông.

Thấy không khí càng ngày càng trầm trọng, Lâm Ngôn an ủi ông: “Ông ngoại, cháu khẳng định sẽ bảo vệ tốt chính mình. Hoắc Hoài cũng khẳng định sẽ bảo vệ tốt chúng cháu, ngài yên tâm.”

Hawkes đáp ứng hai tiếng. Lâm Ngôn lại nói một ít chủ đề nhẹ nhàng, những chuyện thú vị gần đây, còn dẫn ông đi hoa viên nhìn hạt giống mình vừa gieo trước đó. Không khí lại vui vẻ lên.

Lâm Ngôn còn kéo Hawkes cùng nhau ăn cơm trưa, trải nghiệm tay nghề càng thêm tinh vi của các đầu bếp Hoàng cung.

Ăn cơm trưa xong, Lâm Ngôn theo thói quen đi ngủ trưa. Hawkes cũng có thói quen ngủ trưa, Lâm Ngôn liền bảo Tây Nhĩ Phỉ dọn dẹp cho ông một phòng. Hai ông cháu ăn uống no đủ liền đi ngủ.

Hôm nay Hoắc Hoài trở về khá sớm, đã về trước bữa cơm chiều. Nhìn thấy Hawkes anh cũng không cảm thấy kỳ quái, anh có thể về sớm như vậy cũng là vì ông ngoại đã gửi tin nhắn cho anh.

Ba người cùng nhau ăn cơm chiều xong, Hoắc Hoài và Hawkes liền cùng nhau vào thư phòng.

Hoắc Hoài chỉ vào cái bàn trà nhỏ bên sofa: “Ngồi đi, Ông ngoại.”

Hawkes ngồi xuống, liền đi thẳng vào chủ đề: “Moore Khắc và Hoắc Ly, con tính toán làm thế nào?”

 

back top