XUYÊN ĐẾN TINH TẾ, BỊ HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ CƯỠNG HÔN

Chương 24: Âm Mưu

Trong thư phòng Hoàng cung, Hoắc Hoài thong thả ung dung rót hai ly trà, một ly đưa cho Hawkes, còn mình thì nâng ly còn lại nhấp một ngụm.

Sau đó, anh mới chậm rãi mở miệng: “Không làm thế nào cả, nên làm cái gì bây giờ làm cái đó.”

Hawkes trừng anh: “Đừng có múa mép khua môi với ta.”

“Mấy năm nay những động tác nhỏ trong lén lút của Moore Khắc và Hoắc Ly, đừng nói với ta là con không biết.”

Hoắc Hoài cúi người đặt chén trà lên bàn, cười với Hawkes: “Ông ngoại nhìn rõ mọi việc.”

Giọng điệu âm dương quái khí.

Hawkes cũng không so đo với anh, chỉ nói: “Trước kia ta không muốn quản, nhưng Tiểu Ngôn mang thai, con phải bảo vệ tốt họ.”

“Đó là tự nhiên, con nhất định sẽ bảo vệ tốt họ.”

Hawkes: “Cần ta làm gì?”

Hoắc Hoài trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, xin ngài nhất định phải ưu tiên bảo đảm an toàn của Lâm Ngôn.”

“Chuyện khác, con sẽ xử lý.”

Hoắc Hoài nói năng có khí phách, Hawkes tin Hoắc Hoài hiểu ý ông, và ông cũng hiểu được sự từ chối của Hoắc Hoài.

Ông hiểu ra, chuyện này không có chỗ cho ông xen vào, chỉ có thể thở dài: “Làm bậy a…”

“Tiểu Ngôn là một đứa trẻ ngoan, con hãy chiếu cố nó thật tốt.

Nếu gánh vác không xuể quá nhiều việc thì cứ đưa nó đến chỗ ta, cái bộ xương già này của ta còn có thể chịu đựng được. Thôi được rồi, trời cũng không còn sớm, ta cũng phải quay về.”

Tiễn Hawkes đi xong, Hoắc Hoài liền về phòng tìm Lâm Ngôn.

Lâm Ngôn thấy anh bước vào, hỏi: “Nhanh vậy, ông ngoại về rồi sao?”

Hoắc Hoài ngồi xuống bên cạnh cậu, duỗi tay ôm cậu vào lòng, trả lời: “Ừm, về rồi.”

“Hai người nói chuyện gì vậy?”

“Nói ta sau này có thể phải rời khỏi Đế Tinh, nhờ ông hỗ trợ bảo vệ em.”

Lâm Ngôn nghi hoặc: “Rời khỏi Đế Tinh? Đi làm gì?”

Hoắc Hoài tùy ý nói: “Ừm, quân đội đại tuần tra.”

Lâm Ngôn có chút lo lắng, dù sao hiện tại rất không an toàn: “Cần thiết phải đi sao?”

“Ừm, tiền tuyến thay quân, không thể sửa đổi. Yên tâm, sẽ mau chóng trở lại.”

Hoắc Hoài thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, lại bổ sung một câu để an ủi cậu.

Lâm Ngôn hiển nhiên không thể yên tâm: “Vậy anh khi nào đi? Em đi cùng anh?”

Hoắc Hoài xoa xoa tóc cậu: “Luyến tiếc anh đi? Hả?”

Lâm Ngôn gạt tay anh: “Đừng giỡn, đang nói chuyện chính mà.”

Hoắc Hoài bị ánh mắt tràn đầy lo lắng của cậu làm mềm lòng, hôn cậu một cái, lúc mở miệng giọng nói càng ôn nhu hơn một chút:

“Bình thường mà nói, hẳn là có thể chờ em sinh xong con, cũng có khả năng sớm hơn, chuyện tiền tuyến khó nói lắm. Hơn nữa tiền tuyến quá hỗn loạn, anh có thể không rảnh lo cho em. Em đi theo Ông ngoại cùng nhau, ông ấy sẽ bảo vệ tốt em.”

Cũng phải. Chính mình nếu đi theo ra tiền tuyến, nói không chừng còn sẽ kéo chân sau cho anh.

Nếu không mang thai, cậu lại có thể đi theo. Cùng lắm thì tòng quân nhập ngũ, đại trượng phu không sợ chịu khổ chịu khó.

Nhưng cậu cũng biết đây là sắp xếp thích hợp nhất hiện tại, chỉ có thể nói: “Vậy được rồi. Anh cũng phải bảo vệ tốt chính mình.”

Hoắc Hoài ôm cậu vào lòng, hôn lên vành tai cậu, giọng nói trầm thấp: “Lo lắng cho anh đến vậy sao?”

Cổ và mặt Lâm Ngôn ửng hồng, cậu rụt cổ trốn tránh một chút, đè lại bàn tay không thành thật của Hoắc Hoài: “Không được.”

Hoắc Hoài trực tiếp một phen bế Lâm Ngôn lên, còn cân nhắc trọng lượng, mang cậu đi về phía phòng tắm: “Yên tâm, hai tiểu tể tử rắn chắc lắm.”

Một hồi vui đùa qua đi, Lâm Ngôn như cũ là bị ôm ra.

Sau khi mang thai vốn dĩ đã dễ mệt mỏi, càng không cần phải nói Hoắc Hoài đã lăn lộn cậu một trận, càng là kiệt sức. Vừa chạm gối đầu liền ngủ.

Hoắc Hoài nhìn gương mặt ngủ say trầm tĩnh của cậu, sờ sờ tóc cậu, lại đặt tay lên cái bụng nhỏ đang nhô lên của cậu. Đây là gia đình và tương lai của anh, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt họ.

Ý của ông ngoại hôm nay anh hiểu rõ. Ông muốn giữ lại mạng sống cho Lena và mấy đứa cháu ngoại.

Lena là con gái ruột của ông, còn có mấy đứa cháu ngoại Hoắc Lợi Tư, mặc dù ngày thường quan hệ xa cách, nhưng vẫn là có tình cảm không thể dứt bỏ.

Hơn nữa, ông đã tuổi cao, bắt ông phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh một lần nữa, e rằng cũng quá mức tàn nhẫn.

Nhưng, tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, giữa anh với Hoắc Ly, Gia tộc Mạc Đức chỉ có thể là ngươi c.h.ế.t ta sống. Chặt cỏ không trừ tận gốc, tương lai khủng có hậu họa.

Hoắc Hoài hiểu ý tưởng của ông ngoại, nhưng không có gì quan trọng hơn Lâm Ngôn và các con. Anh sẽ không lấy sinh mệnh của họ ra làm tiền đặt cược.

________________________________________

Lúc này, trong thư phòng Hoắc Ly, Hoắc Ly đang bực bội đi đi lại lại.

“Hoàng hậu rốt cuộc có phải là mang thai hay không? Bệnh viện Đế Tinh bên kia còn chưa có tin tức sao?”

Hầu tước Lyle bị hắn đi tới đi lui cũng có chút bực bội, nhưng vẫn lên tiếng trấn an: “Độ tương hợp của Bệ Hạ thấp như vậy, khả năng mang thai hẳn là không lớn.

Bệnh viện Đế Tinh bên kia từ trước đến nay kín miệng, thăm dò không ra tin tức gì. Nhưng cơn lốc tinh thần lực của Bệ Hạ nghiêm trọng như vậy, đi khám lại một chút cũng bình thường.”

Hoắc Ly cũng cảm thấy có lý, nhưng chính là cảm thấy bực bội. Loại bực bội này từ khi Hoắc Hoài kết hôn liền ngày càng nghiêm trọng.

Hắn âm mưu nhiều năm, mắt thấy ngôi vị Hoàng đế chỉ còn nửa bước xa, ai biết nửa đường lại xuất hiện một Lâm Ngôn, cố tình còn tương hợp với Hoắc Hoài ngay vào cái thời điểm mấu chốt này. Thật là khắc tinh của hắn.

Nghĩ như vậy, trong mắt hắn hiện lên vẻ hung ác. Không có người nào có thể trở ngại hắn, không có người! Ngôi vị Hoàng đế chỉ có thể là của hắn. Đã có người chặn đường, vậy người chắn g.i.ế.c người, Phật chắn g.i.ế.c Phật.

Sau khi hạ quyết tâm, Hoắc Ly ngồi xuống, nói với Hầu tước Lyle: “Mặc kệ cậu ta có mang thai hay không, đều không thể để lại, nghĩ cách giải quyết cậu ta.”

Hầu tước Lyle cảm thấy rất khó làm: “Hoàng cung phòng bị nghiêm ngặt, người của chúng ta căn bản không vào được.

Hơn nữa gần đây quân đội điều tra rất nghiêm, người của chúng ta hầu như đều bị tổn thất. Thượng tướng Shearman lại ở tiền tuyến, trước mắt chúng ta ở Đế Tinh đã không còn nhân lực có thể dùng.”

Nghe vậy, Hoắc Ly lại không nhịn được sốt ruột: “Vậy làm sao bây giờ? Vài vị quan viên ta giao hảo gần đây cũng bị điều tra. Hoắc Hoài khẳng định là cố ý, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi chờ c.h.ế.t sao?”

Hầu tước Lyle: “Công tước đại nhân đừng có gấp. Ở trên Đế Tinh, chúng ta không có cơ hội động thủ, nhưng ở tiền tuyến thì chưa chắc. Ta đã liên hệ Thượng tướng Shearman. Bên tinh tặc cũng đang đàm phán, tiến triển báo về rất không tồi, tin rằng sẽ có kết quả nhanh thôi. Chỉ cần Bệ Hạ rời khỏi Đế Tinh…”

Nghe Lyle nói bên tiền tuyến đang khua chiêng gõ mõ sắp xếp, hơn nữa tiến triển khả quan, sự nóng nảy của Hoắc Ly dần dần được trấn an xuống.

“Nói đến Thượng tướng, ta lại nhớ ra rồi, Tần Thời Vũ có liên hệ với ngươi không?”

Nói đến cái này, Lyle lộ ra nụ cười: “Có liên hệ. Hắn muốn chúng ta cung cấp dữ liệu chi tiết hơn. Ta đã bảo bộ phận kỹ thuật qua loa lấy lệ trả lời lại rồi. Bất quá nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là sẽ không bỏ qua.”

Hoắc Ly hừ một tiếng: “Hắn đúng là một kẻ si tình. Lần sau hắn lại tìm ngươi, thì đưa video tư liệu cho hắn. Ta muốn xem hắn có thể vì Giản Từ mà làm đến mức nào.”

“Ý ngài là…?”

Hoắc Ly liếc hắn một cái: “Vừa rồi không phải nói chúng ta ở Đế Tinh không có nhân lực sao. Ngươi xem, đây chẳng phải là nhân lực có sẵn?”

Lyle: “Tần Thượng tướng e rằng sẽ không nghe lời chúng ta. Đến lúc đó, vạn nhất hắn lại đem chuyện chúng ta tìm hắn nói cho Bệ Hạ, vậy chúng ta…”

Hoắc Ly ngắt lời hắn: “Vậy phải xem Giản Từ có phân lượng bao nhiêu trong lòng hắn. Chúng ta trên tay có thứ hắn cần. Hắn muốn thì phải lấy thành ý ra trao đổi. Rất công bằng.”

Lyle vẫn còn hơi lo lắng: “Vạn nhất bị hắn phát hiện dữ liệu là giả thì làm sao bây giờ?”

Hoắc Ly không để bụng: “Kỹ thuật mới có sai sót thì đó không phải là rất bình thường sao?”

Lyle: “Công tước đại nhân anh minh.”

Hoắc Ly: “Cho dù không thuyết phục được Tần Thời Vũ cũng không sao. Chỉ cần Hoắc Hoài chết, ta là người thừa kế thuận vị thứ nhất, hắn làm theo cũng không được không nghe lời ta.”

Nói xong, hắn ra lệnh cho Lyle: “Liên hệ Shearman, nói cho hắn biết kế hoạch tiền tuyến ta sẽ tự mình đi giám sát, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.”

“À, đúng rồi. Bảo người theo dõi hướng đi của Hoàng hậu. Ta không tin cậu ta có thể trốn mãi trong Hoàng cung. Chỉ cần cậu ta xuất hiện, nghĩ cách giải quyết cậu ta.”

________________________________________

Lúc này, trong thư phòng Công tước phủ Mạc Đức, Moore Khắc và Hoắc Lợi Tư ngồi đối diện nhau, đều là vẻ mặt ngưng trọng.

“Phụ thân, Ông ngoại sáng nay tiến cung, ở lại một ngày mới rời đi. Chúng ta ở bệnh viện Đế Tinh điều tra không được bất kỳ tin tức gì. Có cần phải thăm dò từ phía Ông ngoại không?”

Moore Khắc cũng đang suy nghĩ chuyện này. Có lẽ có thể để Lena đi thăm dò một chút. “Ta sẽ nói chuyện với mẫu thân các con. Trước tiên mặc kệ bên Bệ Hạ và Hoàng hậu. Hiện tại quan trọng nhất chính là tiền tuyến.”

Hoắc Lợi Tư đồng tình với cái nhìn của phụ thân: “Dưới sự chèn ép nhiều lần của Bệ Hạ, hiện tại thế lực và nhân lực của chúng ta ở Đế Tinh tổn thất thảm trọng, muốn làm gì cũng là hữu tâm vô lực. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ.”

Hắn tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Thượng tướng Alder mới là át chủ bài của chúng ta. Sang năm thay quân, đến phiên hắn đóng giữ Đế Tinh.

Chỉ cần quân đội của Thượng tướng Alder tiến vào chiếm giữ, toàn bộ Đế Tinh liền sẽ hoàn toàn bị chúng ta khống chế.

Cho đến lúc đó, nếu lại truyền ra tin tức Bệ Hạ c.h.ế.t vì tập kích của tinh tặc, chúng ta liền có lý do để dẫn đầu khống chế Hoàng cung.”

“Đến lúc đó, Gia tộc Mạc Đức chúng ta liền có thể lấy danh nghĩa đề cử liên hợp của các đại quý tộc danh chính ngôn thuận tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế.

Hiện tại quan trọng nhất là bảo đảm an toàn của Thượng tướng Alder, không thể để Bệ Hạ phát hiện sự liên hệ giữa hắn và chúng ta.”

Moore Khắc rất thưởng thức đứa con trai lớn này. Rất có cái nhìn toàn cục và trầm ổn: “Con nói không sai. Liên hệ với Alder vẫn phải dùng đường dây bí mật, không cần bại lộ thân phận của hắn.”

Hoắc Lợi Tư: “Vâng, phụ thân.”

Moore Khắc: “Bên tinh tặc liên hệ ra sao?”

Hoắc Lợi Tư: “Card đã tự mình đi nói chuyện với đối phương. Hiện tại tiến độ báo về còn ổn, về mặt giá cả vẫn đang mặc cả. Bọn chúng còn muốn tăng giá.”

Moore Khắc hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy bọn chúng là muốn được voi đòi tiên.”

Hoắc Lợi Tư: “Phụ thân, xin ngài bớt giận. Bọn chúng có vài nhân lực bị mất ở Đế Tinh, muốn đòi thêm chút tiền cũng bình thường. Con đã nói với Card, có thể thêm cho bọn chúng một chút, nhưng cũng phải cảnh cáo bọn chúng biết điểm dừng.”

Nhắc tới Card, Moore Khắc càng tức giận: “Bảo nó đẩy nhanh tiến độ. Đem tâm tư đặt vào chính sự cho ta!

Đừng tưởng ta không biết nó hàng ngày đang làm gì, lúc này rồi còn chơi cái trò tình yêu gì đó. Con nói cho nó biết, trong vòng một tháng ta muốn thấy kết quả, bằng không ta liền đánh gãy chân nó.”

“Cái đồ làm việc không ra hồn.”

Hoắc Lợi Tư thấy phụ thân là thật sự tức giận nhanh chóng an ủi ông: “Ngài đừng nóng giận. Con khẳng định sẽ nói nó một trận.

Con tự mình đốc thúc nó, nhất định làm nó mau chóng đạt thành hiệp nghị với đối diện. Card tuy rằng ham chơi, nhưng cũng biết nặng nhẹ, chuyện này hắn khẳng định một chút cũng không dám hàm hồ.”

Moore Khắc ừ một tiếng. Thế cục bất lợi, con cháu lại không biết cố gắng, quả thực ức chế .“Được rồi, tiến hành theo kế hoạch. Con cũng về đi.”

Hoắc Lợi Tư lên tiếng, nói với phụ thân một tiếng ngủ ngon, rời khỏi thư phòng đi liên hệ Card.

 

back top