Tề Trừng cạn lời nhìn lão hòa thượng này, giọng điệu nhỏ nhẹ không giấu được vẻ ghét bỏ: “Người xuất gia còn có thể g.i.ế.c hại sinh vật sao?”
Lão hòa thượng treo lồng chim về chỗ cũ, thầm nghĩ, lão hòa thượng ta đến cháu nội còn có, g.i.ế.c hại sinh vật thì tính là gì, bất quá cháu nội này của ông còn chưa biết ông là ông nội của nó.
Nghĩ đến đây, lão hòa thượng đành nói dối mà khen một câu: “Kiểu tóc vẹt không tệ,” rồi lảng đi. Tề Trừng nhìn bóng dáng lão hòa thượng, bĩu môi.
Cậu thật sự không hiểu tại sao thế giới này lại có nhiều kẻ hâm hấp đến vậy.
Mà mình lại gặp phải hết.
Tề Trừng lại dạy vẹt vài câu, rồi thay thức ăn cho chúng.
Tức Bạch Nguyệt đã luyện xong một bài quyền, sáng sớm trời lạnh buốt mà cậu đã đổ một thân mồ hôi.
Vội vàng quay về thì thấy tiểu phu quân khoác một chiếc áo choàng, đứng ngoài phòng cho hai con vẹt kia ăn.
Tức Bạch Nguyệt vội vàng nhận lấy thức ăn chim trên tay tiểu phu quân, kéo cậu vào trong phòng, mở tủ quần áo, nói: “Tiểu Trừng sau này mặc quần áo tử tế, đừng để bị lạnh. Đến xem, muốn mặc bộ nào?”
Tề Trừng nhìn chiếc tủ đầy ắp quần áo, chỉ một bộ thấy vừa mắt.
Tức Bạch Nguyệt lấy quần áo ra, thành thạo giúp tiểu phu quân mặc xong rồi thay cho cậu một đôi giày chắc chắn, nhìn thấy gỉ mắt ở khóe mắt Tề Trừng, cười nói: “Rửa mặt đánh răng chưa?”
Tề Trừng khi rời giường đều tiện tay lau vội mặt, nói: “…………… Rửa rồi.”
Tức Bạch Nguyệt chợt đưa tay móc gỉ mắt ở khóe mắt Tề Trừng xuống, cười trêu: “Rửa rồi?”
Tề Trừng nhìn gỉ mắt Tức Bạch Nguyệt đang nắm trên đầu ngón tay, đột nhiên cảm thấy lòng tự trọng c.h.ế.t đi sống lại, xấu hổ vỗ rớt bằng chứng trên tay Tức Bạch Nguyệt, thành thật nói: “Chưa, ta đi rửa mặt đánh răng ngay đây.”
Tức Bạch Nguyệt ngăn Tề Trừng lại, nói: “Ta đi nhà bếp lấy nước ấm, ngươi đợi một lát.”
Tề Trừng một gã đàn ông thô kệch thật sự không chú trọng đến mức đó, chỉ cần là nước là được, tay ướt cứ thế lau đại lên mặt là xong.
Bất quá lúc này cậu hoàn toàn không có quyền tự quyết, bất đắc dĩ gật gật đầu, chờ nước ấm đến rửa mặt đánh răng.
Tức Bạch Nguyệt rất nhanh liền lấy nước ấm đến, pha đến nhiệt độ thích hợp, tinh tế giúp Tề Trừng rửa mặt đánh răng.
Tề Trừng cảm thấy hôm nay mình cũng là một ông chú kỹ tính, rửa mặt dùng toàn nước ấm, lau mặt dùng khăn lông mềm mại.
Bữa sáng hôm nay, trên bàn có năm người.
Tề Trừng liếc nhìn lão hòa thượng hâm hấp, lặng lẽ ăn chỗ đồ ăn Tức Bạch Nguyệt gắp đầy chén cho cậu.
Sau bữa sáng, Vân Ca Nhi, Tề Thụy cùng lão hòa thượng đi tìm Tộc trưởng, trong sân chỉ còn lại Tề Trừng và Tức Bạch Nguyệt.
Tề Trừng ở trong phòng chán đến mốc meo, thừa dịp Tức Bạch Nguyệt chuẩn bị bữa trưa thì lén lút chuồn ra ngoài.
Bởi vì nhà bếp ở một góc sân, cách phòng ngủ một khoảng, nên Tức Bạch Nguyệt cũng không phát hiện Tề Trừng đã lẻn đi.
Lúc này cậu đang ngây người nhìn một đống nguyên liệu nấu ăn, chột dạ nhận ra mình lại không biết nấu cơm!
Mấy ngày ở Quốc Sư Phủ, Vân Thúc Mỗ dạy cậu rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ dạy cậu nấu cơm!
A Cha dạy cậu võ nghệ, dạy cậu chữ nghĩa, nhưng lại không dạy cậu – một Ca Nhi – những kỹ năng mà lẽ ra phải thuần thục từ nhỏ như may vá, nấu nướng; bất quá may mắn là người trong mộng đã dạy cậu cách nấu ăn, cách làm đơn giản, cậu cũng nhớ rõ hoàn toàn, nhưng chưa từng bắt tay vào làm!
Tức Bạch Nguyệt nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định tự mình bắt tay vào làm thử.
Cậu biết tiểu phu quân thích đồ ăn ngon, thích cay, thích món ăn có mùi hun khói; nếu cậu ngay cả đồ ăn vừa miệng cũng không nấu được, tiểu phu quân tất nhiên sẽ không thích cậu.
Nghĩ vậy, Tức Bạch Nguyệt liền định làm món thịt heo kho tàu và gà kho tàu tiểu phu quân thích.
Nguyên liệu nấu ăn có sẵn, Tức Bạch Nguyệt cầm một miếng thịt heo và một con gà nguyên con, d.a.o lên d.a.o xuống, nhanh chóng cắt gà thành miếng, thịt heo cắt thành lát, rồi tìm gừng, tỏi, ớt cay, hoa hồi và các loại gia vị khác.
Tức Bạch Nguyệt tua đi tua lại cách nấu ăn trong đầu mấy lần, mới dùng đá lửa nhóm lửa. Lửa lớn lên liền ném mấy khúc củi vào bếp, đợi nồi nóng đỏ thì múc mỡ lợn vào.
Bất quá Tức Bạch Nguyệt không biết một muỗng mỡ có đủ không, để chắc chắn, cậu lại cho thêm nửa muỗng vào.
Trong nồi khói dầu bốc lên, truyền ra tiếng xèo xèo, mỡ heo đông lạnh màu trắng nhanh chóng tan chảy thành dầu nóng màu vàng óng.
Tức Bạch Nguyệt đợi dầu nóng rồi cho gừng tỏi, hoa hồi vào, đợi dậy mùi thơm thì cho thịt gà vào xào.
Muỗng sắt cọ xát đáy nồi, thịt gà được xào đều màu, sau khi cho số lượng muối vừa phải vào, Tức Bạch Nguyệt nếm thử cảm thấy vừa miệng mới thêm nước ngập thịt gà, đậy nắp hầm.
Đợi nghe tiếng nước sôi ùng ục, Tức Bạch Nguyệt rút bớt củi lớn trong bếp ra, thay bằng mấy cành cây nhỏ, lửa nhỏ hầm chậm.
Đợi đến khi nước sốt sánh lại, cho thịt gà ra khỏi nồi. Cứ thế, một món gà kho tàu nhìn không tệ, nếm cũng ổn đã hoàn thành.
Tức Bạch Nguyệt làm đúng quy trình, chẳng mấy chốc cũng làm xong món thịt heo kho tàu, bưng hai món ăn ra bàn cơm xong, Tức Bạch Nguyệt còn rửa một ít trái cây làm món tráng miệng sau bữa ăn.
Vui vẻ hài lòng với đồ ăn trên bàn, Tức Bạch Nguyệt xoay người đi gọi tiểu phu quân dùng cơm.
Hai con vẹt treo ở cửa phòng thấy Tức Bạch Nguyệt tới, lông chim lập tức dựng đứng, cái mào vốn nghiêng “Choang” đứng thẳng lên, sợ hãi co rúm vào góc lồng sắt, lặng lẽ cảnh giác Tức Bạch Nguyệt.
Tức Bạch Nguyệt căn bản không thèm để ý đến hai con chim ngốc này, không thèm nhìn chúng liền trực tiếp đẩy cửa phòng.
Cửa phòng mở toang, mọi thứ trong phòng hiện ra không sót thứ gì.
Tầm mắt Tức Bạch Nguyệt rơi xuống chiếc chăn đang cộm lên trên giường, thầm nghĩ tiểu phu quân quả nhiên là một con heo con đáng yêu, từ bữa sáng đã ngủ đến tận bây giờ, đúng là ngủ như hũ nút; Tức Bạch Nguyệt vỗ vỗ chiếc chăn cộm lên, vốn định đánh thức tiểu phu quân, không ngờ vừa vỗ một cái, chiếc chăn cộm lên dưới lòng bàn tay liền xẹp xuống! Đồng tử Tức Bạch Nguyệt co rút, một tay vén chăn lên, thấy giường trống rỗng thì trái tim rơi mất một nhịp.
Tiểu phu quân biến đâu mất rồi!?
Địa giới Vu tộc tuyệt đối an toàn, không có thú dữ, không có kẻ xấu, hơn nữa Tức Bạch Nguyệt cũng không phát hiện dấu vết bạo lực hay giãy giụa trong phòng, vậy chỉ có một khả năng…………… Tiểu phu quân tự mình chạy ra ngoài!
Trong đầu Tức Bạch Nguyệt tràn ngập một ý nghĩ —— tiểu phu quân bị mình dọa chạy.
Nghĩ đến việc tiểu phu quân có thể bị mình dọa chạy, Tức Bạch Nguyệt liền cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng.
Cậu chưa bao giờ có cảm giác kỳ quái như vậy, ngay cả khi A Cha bỏ rơi cậu, cậu cũng chưa từng khó chịu đến thế. Bất quá hiện tại không phải lúc buồn rầu, cậu phải nhanh chóng tìm tiểu phu quân về!
Tức Bạch Nguyệt thân hình chợt lóe, liền đáp xuống ngoài phòng, liếc nhìn hai con vẹt đang nép vào nhau, nghĩ rằng hai con vẹt này rất khôn ngoan, nói không chừng biết tiểu phu quân đi đâu, vì thế một tay kéo lồng chim xuống, lại gần hai con vẹt đang dựng lông, hỏi: “Các ngươi có biết Tiểu Trừng đi đâu không?”
Hai con vẹt này điên cuồng lắc đầu, ngay cả cái mào trên đầu cũng rung lắc mạnh.
Tức Bạch Nguyệt có chút bất ngờ nhìn hai con vẹt vẫn luôn lắc đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt của một con vẹt, nói nhỏ: “Có thể nghe hiểu lời ta nói thì dễ làm rồi,” Tức Bạch Nguyệt mở lồng chim, bắt lấy một con vẹt rồi nhanh chóng đóng lồng chim lại, nói: “Ngươi đi tìm Tiểu Trừng, nếu ta tìm thấy Tiểu Trừng trước ngươi,” Tức Bạch Nguyệt chỉ con vẹt còn lại trong lồng, nói: “Thì ta sẽ kho tàu nó.”
Con vẹt trong lồng sắt lập tức nhảy dựng lên, ríu rít kêu to với con vẹt kia. Con vẹt kia oán trách nhìn Tức Bạch Nguyệt, vỗ vỗ cánh bay vút lên không trung.
Tức Bạch Nguyệt khóa chặt lồng chim xong cũng nhanh chóng ra khỏi sân, trên đường không còn nhìn ra bất kỳ dấu vết nào, Tức Bạch Nguyệt không còn cách nào, chỉ đành tìm kiếm từng nơi một.
Tề Trừng chuồn ra khỏi nhà xong liền lang thang không mục đích đi dạo.
Cậu muốn thu thập 43 món hàng hóa còn lại thì không thể cứ ru rú trong phòng, bằng không Tài Phú Thương Thành căn bản không có cơ hội sàng lọc hàng hóa, Tài Phú Thương Thành không sàng lọc được hàng hóa thì không có yêu cầu tiến hóa, không có yêu cầu nhập hàng thì cậu không thu thập đủ 43 vật phẩm còn lại, không thu thập đủ hàng hóa thì cậu cũng đừng hòng quay về thế giới cũ kia.
Tề Trừng ra khỏi nhà đi được một lúc liền nhìn thấy một con sông, nước sông trong vắt nhìn thấy cả đáy, cho nên Tề Trừng thấy rõ đàn cá trong sông, đồng thời trong lòng cũng đã sắp xếp rõ ràng cho chúng.
Kho tàu! Kho tàu, kho tàu!
Trừ kho tàu, cậu không chấp nhận chúng xuất hiện trên bàn cơm dưới bất kỳ hình thức nào khác.
Có lẽ Tề Trừng may mắn, trên đơn nhập hàng đã lâu không động tĩnh của cậu lại sáng lên một mục.
Tề Trừng tươi cười hớn hở nhìn tên hàng hóa được thắp sáng, sau đó vẻ mặt ngơ ngác.
【 Ra cửa một con sông, nước sông trong vắt có thể nấu, trong sông một đàn cá 】?
Cái quái quỷ gì đây!
Ra cửa một con sông, nước sông trong vắt có thể nấu, trong sông một đàn cá???
Vậy rốt cuộc là muốn nước hay muốn cá đây?
Tổng cộng không thể dọn cả con sông đi chứ?
Tề Trừng cúi đầu nhìn kỹ con sông, phát hiện bên trong đen kịt từng mảng từng mảng.
Mẹ nó, cá bên trong còn sắp nhiều hơn cả nước!
Vậy Tài Phú Thương Thành rốt cuộc muốn đàn cá nào????????
Ai.
Đau đầu quá.
