XUYÊN QUA LÀM CÔNG TỬ NHÀ QUỐC SƯ, TÌNH CỜ GẶP TIỂU PHU LANG VU TỘC

Chương 24

Tề Trừng ở bờ sông thầm sầu não, vắt óc nghĩ xem Tài Phú Thương Thành rốt cuộc muốn thứ gì, hoàn toàn không chú ý tới ba bóng dáng thiếu niên đang phản chiếu trên mặt sông cách đó không xa.

Triệu Tử An vỗ vỗ vai Triệu Kỳ, làm mặt quỷ về phía Tề Trừng nói: “Kỳ Tử, ngươi thật sự nghe được ông nội ngươi nói như vậy à?”

Triệu Kỳ bực bội hất tay Triệu Tử An ra, “Ông nội tự miệng nói, cái cô Vu nữ phản bội tộc kia đã về tộc ở, bảo ta để mắt đến các ngươi, đừng để các ngươi bị những người này dạy hư, các ngươi tin hay không tùy thích!”

Triệu Vệ vội vàng nói: “Ta tin! Tộc trưởng nói ta liền tin! Vậy chúng ta bây giờ quay về không?”

Sáng sớm hôm nay, cậu đã bị Triệu Tử An kéo đến đây, nói là muốn xem người ngoài của tộc.

Lúc đó cậu còn tưởng Triệu Tử An nói đùa, nhưng sau đó nhìn thấy Triệu Kỳ cũng đến.

Triệu Kỳ là cháu nội Tộc trưởng, cậu vừa thấy Triệu Kỳ liền biết chuyện này chín phần mười là thật, trong tộc họ thật sự có người ngoài!

Triệu Tử An trừng mắt nhìn Triệu Vệ, “Thằng nhóc ngươi nghe lời vậy làm gì! Tộc trưởng nói không được chơi với người ngoài thì không chơi sao!”

Triệu Kỳ gật gù đồng tình nói: “Vệ Tử ngươi đúng là quá nghe lời, giống như một ông cụ non.”

Triệu Vệ không phản bác, nghĩ nghe lời chẳng lẽ không tốt sao? Cậu cảm thấy nghe lời rất tốt mà.

Triệu Kỳ đứng dậy nói: “Ta phải về đây, bằng không lát nữa ông nội tìm không thấy ta lại nổi giận.” Triệu Vệ chào Triệu Tử An, vội vàng đuổi kịp Triệu Kỳ, cũng quay về.

Triệu Tử An tuy tò mò về người ngoài này, nhưng cũng không dám một mình lén lút đi chơi, chỉ có thể lần sau lại kéo Triệu Kỳ cùng đi.

Tề Trừng nghĩ đi nghĩ lại, tóc đều bị cậu nhổ mấy sợi vẫn không nghĩ ra, cuối cùng quyết định bắt hết số cá này, cứ thế, mặc kệ Tài Phú Thương Thành muốn đàn cá nào, cậu đều có, số cá dư ra thì để dành kho tàu đi.

Nghĩ vậy, Tề Trừng liền tập trung sự chú ý vào một đàn cá, nhưng mặc cho cậu nhìn chằm chằm thế nào, đàn cá kia vẫn không vào Tài Phú Thương Thành của cậu.

Tề Trừng nghĩ số lượng quá lớn, không có cách nào thu một lần vào Tài Phú Thương Thành được, vì thế lần này liền nhìn chằm chằm một con cá, nhưng nhìn chằm chằm nửa ngày, con cá kia vẫn sống tốt trong sông.

Ai,

Tề Trừng nhụt chí, hoàn toàn không hiểu lần này Tài Phú Thương Thành muốn làm trò gì.

Chẳng lẽ muốn cậu tự tay bắt cá!?

Mà lại là cả một con sông cá!

Hoặc là rút cạn nước sông, chuyển hết vào Tài Phú Thương Thành

“Tiểu Trừng! Tiểu Trừng!”

Trên không trung đột nhiên truyền đến giọng con vẹt cậu nuôi, Tề Trừng tìm theo tiếng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy con vẹt đầu gà quen thuộc, bất quá chỉ có một con.

Tề Trừng còn đang tò mò con vẹt làm sao chạy ra được, liền lại nghe con vẹt ríu rít nói: “Ngươi cái thằng ngốc lẳng lơ còn không mau về! Thằng ngốc lẳng lơ! Thằng ngốc lẳng lơ!”

Khóe miệng Tề Trừng giật giật, đột nhiên có cảm giác tự rước lấy hậu quả, “Ta là chủ nhân của ngươi, sao ngươi có thể nói với ta loại lời này?”

Con vẹt vỗ vỗ cánh, vừa bay về vừa không quên chửi Tề Trừng: “Ai thằng ngốc lẳng lơ đang nói chuyện! Ai thằng ngốc lẳng lơ đang nói chuyện!”

Tề Trừng: “………………”

Thôi kệ, quay về sẽ dạy nó nịnh nọt cho tốt.

Đến lúc đó gặp người liền khen, tổng cộng tốt hơn mở miệng là nói tục chửi bậy.

Tề Trừng đứng dậy, dọc theo con sông đi linh tinh, trong đầu vẫn cân nhắc câu “Ra cửa một con sông, nước sông trong vắt có thể nấu, trong sông một đàn cá”, nhưng đầu óc cậu hiện tại phát triển chỉ dừng lại ở trình độ năm tuổi, hoàn toàn không nghĩ thông suốt.

Tề Trừng đi mãi đi mãi liền nhìn thấy một tấm bia đá, tò mò tiến lên nhìn, phát hiện trên bia đá khắc tên con sông này cùng với truyền thuyết.

Sông này tên là Sông Nước Thánh, đồn rằng trăm năm trước có Rồng Thần rơi xuống nơi đây. Rồng Thần phun ra sương mù, sương mù bao phủ nơi đây ba ngày ba đêm mới tan đi.

Sương mù tan đi, Rồng Thần không rõ tung tích, bất quá cái hố lớn Rồng Thần tạo ra lại biến thành một con sông nước trong vắt.

Tộc trưởng đời trước của Vu tộc liền cho người khắc sự tích này lên một khối bia đá, đặt bên bờ Sông Nước Thánh, lưu truyền đời sau.

Tề Trừng xem xong liền nói một chữ cũng không tin.

Mẹ nó còn lôi cả Rồng Thần ra, chuyện này cũng quá huyền ảo………

Thế giới Tề Trừng từng sống có tồn tại Rồng Thần Thượng Cổ, mà cậu chính là c.h.ế.t trên đường đi dự hôn lễ của Rồng Thần và Cố gia.

Cho nên Tề Trừng không hề thích sinh vật loại Rồng này, thà rằng tin nó không có còn hơn tin nó có, cho rằng truyền thuyết này toàn là vớ vẩn.

Bất quá lúc này Tề Trừng không có thời gian nghĩ lại truyền thuyết này, bởi vì cậu lại nghe thấy tiếng kêu quái dị của con vẹt nhà mình.

“Tiểu Trừng phu lang ngươi tìm ngươi đến rồi! Phu lang ngươi tới!” Con vẹt lao xuống, đậu trên bia đá trước mặt Tề Trừng, kêu to: “Thằng ngốc lẳng lơ thằng ngốc lẳng lơ phu lang ngươi tới!”

Tề Trừng cạn lời nhìn con vẹt đã thành tinh này, thầm nghĩ quay lại phải dạy nó những lời khen ngợi người khác, thôi kệ những lời thô tục kia.

“Tiểu Trừng!” Tức Bạch Nguyệt lướt đến bên tiểu phu quân, xem xét kỹ lưỡng một phen, thấy tiểu phu quân không bị thương, trái tim vẫn luôn treo ngược cũng rơi xuống hẳn, nắm lấy bàn tay nhỏ bị lạnh đến đỏ bừng của tiểu phu quân, thấp thỏm nói:

“Tiểu Trừng sao ngươi ra ngoài mà không nói với ta một tiếng, ngươi biết ta lo lắng cho ngươi đến mức nào không?”

Tay Tề Trừng được nắm ấm áp, ngước mắt nhìn đôi mắt hơi ẩm ướt của Tức Bạch Nguyệt, chột dạ hỏi: “Ngươi sẽ cho ta ra ngoài sao?”

Tức Bạch Nguyệt sững sờ, hóa ra tiểu phu quân không phải bị mình dọa chạy, mà là cho rằng mình sẽ không cho phép cậu ra ngoài chơi.

Biết được điều này, Tức Bạch Nguyệt trong lòng vui rạo rực, nắm tiểu phu quân chầm chậm đi về,

“Đương nhiên sẽ không, lần sau ngươi muốn đi ra ngoài chơi liền nói với ta một tiếng, ta đi cùng ngươi, gặp nguy hiểm ta có thể bảo vệ ngươi.”

Tề Trừng kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Tức Bạch Nguyệt quản mình nghiêm khắc như vậy lại đồng ý cho cậu ra ngoài chơi!

Ha ha ha ha

Chuyện này thật sự là quá tốt, sau này hoàn toàn không cần lén lút ra cửa!

Tề Trừng cười hì hì gật đầu, nhỏ nhẹ hỏi: “Vậy ngày mai ta cũng ra ngoài chơi được không?”

Tức Bạch Nguyệt nhìn nụ cười của tiểu phu quân, cũng vui vẻ theo, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Đương nhiên, ngươi là tiểu phu quân của ta, ta không đi cùng ngươi thì đi cùng ai?”

Mặt già Tề Trừng đỏ lên, thầm nghĩ Ca Nhi tám tuổi này đúng là biết tán tỉnh quá.

Tám tuổi đó cậu còn chưa biết cái gì gọi là thích, độc thân từ nhà trẻ đến đại học, trước khi c.h.ế.t ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa trao đi……

Thật là người với người sao mà tức chết

Tức Bạch Nguyệt nắm tay Tề Trừng chầm chậm đi tới. Khi trở lại phòng, đồ ăn trên bàn đã sớm nguội lạnh.

Tức Bạch Nguyệt bảo Tề Trừng về phòng nằm nghỉ, còn mình thì vào nhà bếp hâm lại đồ ăn một lần nữa, sau khi dọn ra liền mang thẳng vào phòng tiểu phu quân, đỡ cho cậu phải chạy đến nhà ăn.

Nằm trong chăn ấm, Tề Trừng mắt thấy một Ca Nhi tám tuổi bận rộn xoay sở chuẩn bị đồ ăn cho mình, ngay cả chén đũa cũng được dọn sẵn, chỉ còn thiếu mỗi việc há miệng đút đồ ăn vào miệng cậu.

Cậu – một thanh niên hai mươi tám tuổi – cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Mình đã là lão làng rồi, vậy mà lại được một đứa trẻ tám tuổi chăm sóc tỉ mỉ đến vậy.

Tề Trừng nghĩ đến mấy ngày nay Tức Bạch Nguyệt đã chăm sóc mình cẩn thận chu đáo (mặc dù đôi khi cậu cảm thấy bất đắc dĩ), trong lòng đột nhiên dâng lên một chút ân hận.

Tề Trừng cảm thấy mình cần phải làm gì đó để xóa đi cảm giác day dứt này, vì thế cậu cưỡng ép nuốt xuống miếng thịt gà có hương vị không mấy ngon lành trong miệng, khô khan khen: “Ngon hơn đồ cha làm nữa.”

Lời này nói cực kỳ có kỹ thuật, vừa hạ thấp Tề Thụy đồng thời lại khen Tức Bạch Nguyệt, kéo người này dìm xuống thì sẽ có sự đối lập rõ ràng.

Tức Bạch Nguyệt ngạc nhiên, món ăn này chính cậu nếm thấy cũng chỉ tàm tạm, hoàn toàn không thể so được với đồ ăn Tề Thụy làm.

Tiểu phu quân đây là…… Đang an ủi mình sao!? Ý nghĩ này lập tức chiếm trọn tâm trí Tức Bạch Nguyệt.

Cậu bắt đầu nhịn không được tưởng tượng ra dáng vẻ tiểu phu quân thích mình, nhất định là vì sợ cậu đau lòng buồn bã nên mới nghĩ cách an ủi cậu.

Tề Trừng nói trái lương tâm xong lời này, sau đó liền thấy Tức Bạch Nguyệt lộ ra nụ cười giống như kẻ ngốc, Tề Trừng nghĩ Ca Nhi này thật là quá dễ thỏa mãn, mình bất quá thuận miệng khen món ăn ngon một câu mà cậu đã hớn hở cười không ngừng.

Ai, đây nhất định là do hồi nhỏ không có mấy người khen cậu, bằng không nào đến nỗi bị người ta khen vài câu mà vui như trúng xổ số một trăm vạn vậy.

Thôi thì, trẻ con hà tất phải làm khó trẻ con, dù sao khen người lại không tốn tiền, sau này cậu cứ khen đứa bé này nhiều hơn là được.

Nghĩ vậy, Tề Trừng liền cầm lấy một quả cắn một miếng, giọng trẻ con nói: “Quả ngươi chọn cũng ngọt.”

Tức Bạch Nguyệt nghe vậy cũng cầm lấy một quả, cắn một miếng suýt chút nữa ê răng vì chua, nheo mắt nhổ ra khỏi miệng, “Chua quá!”

Tề Trừng nếm thấy vẫn ổn, hoàn toàn không cảm thấy chua, khẳng định Tức Bạch Nguyệt lấy trúng quả tương đối chua, nghĩ nghĩ, liền lại ăn nốt quả còn lại.

Hàm răng nhai nhai phát ra tiếng giòn tan, Tề Trừng nói không rõ ràng: “Quả này cũng ngọt, chỉ có quả ngươi ăn là chua thôi.”

Tức Bạch Nguyệt nhìn khuôn mặt không ngừng phồng lên của tiểu phu quân, cười nói: “May mắn là ta ăn trúng.”

Động tác nhai quả của Tề Trừng khựng lại, trừng mắt nhìn Tức Bạch Nguyệt, phát hiện người này nói chuyện tùy tiện một câu cũng khiêu khích thật.

Tuổi này mà đã biết tán tỉnh như thế, tuyệt đối là thiên phú bẩm sinh.

Tề Trừng tự nhận là phàm nhân, không thể so được với thiên tài Tức Bạch Nguyệt này.

Ăn cơm trưa xong, Tức Bạch Nguyệt bưng mâm ra ngoài.

Tề Trừng cố nhịn cơn buồn ngủ bò xuống giường, cầm thức ăn vẹt ra khỏi phòng, lấy lồng chim xuống thay thức ăn cho vẹt xong, liền bắt đầu bài giảng nịnh hót của mình.

Hai con vẹt ăn no xong lười biếng nằm ủ rũ trên thanh ngang lồng chim, cố tình không hợp tác với Tề Trừng.

Tề Trừng dạy thêm một lần nữa mà vẹt vẫn không hé răng, đặc biệt là đôi mắt hạt đậu lớn kia nhìn chằm chằm cậu luôn lộ ra một loại kiêu ngạo thanh cao của đại năng thượng cổ nhìn phàm phu tục tử.

Thanh cao kiêu ngạo????

Tề Trừng suy sụp, làm sao cũng không nghĩ tới mình lại lưu lạc đến hoàn cảnh bị hai con vẹt cười nhạo như thế.

Vẹt kêu lên: “Thằng ngốc lẳng lơ nào đang cản tầm mắt, cút đi!”

“………………”, Tề Trừng cười như không cười nhìn chằm chằm hai con vẹt, đe dọa nói: “Nếu buổi tối hai vị gia đây vẫn nói không nên lời, ta sẽ trực tiếp bảo Tức Bạch Nguyệt đem các ngươi kho tàu.”

Tề Trừng chỉ vào con vẹt đuôi gà có một hàng chấm vàng dưới cánh, đặt thẳng cái tên vừa nghĩ ra cho nó, “Ngươi sau này kêu Đại Gia, con không có chấm vàng kia kêu Tiểu Gia; nhớ kỹ tên của mình chưa, nếu ta gọi Đại Gia mà con không chấm vàng kia tới, tội liên đới, ta đem hai ngươi hầm chung một nồi.”

Đại Gia, Tiểu Gia: “.……………….”

Tề Trừng treo lồng chim trở lại xong rửa tay, như mãnh hổ vồ lên giường, ngủ gục.

Tức Bạch Nguyệt dọn dẹp xong chén đũa cũng quay về phòng ngủ.

Cậu muốn vào mộng học nấu ăn, sau này làm cho tiểu phu quân thật nhiều món thịt ngon hơn nữa!

Tức Bạch Nguyệt ôm tiểu phu quân vào phía trong giường, đắp chăn cẩn thận cho cậu, sau đó nằm xuống bên cạnh tiểu phu quân, tĩnh tâm lại, chầm chậm liền chìm vào giấc ngủ.

Sương trắng trước mắt bị một đôi tay vô hình gạt sang hai bên, người đàn ông trong mộng lại xuất hiện trong tầm nhìn Tức Bạch Nguyệt.

Cũng giống như mọi lần, trên mặt người đàn ông bao phủ một tầng sương trắng nhàn nhạt, Tức Bạch Nguyệt không nhìn rõ dung mạo hắn.

Tức Bạch Nguyệt nhấc chân bước tới, cung kính hành lễ thầy trò, nói: “Sư phụ.”

Người đàn ông nâng tay Tức Bạch Nguyệt lên, hỏi: “Trên người ngươi có một loại hơi thở quen thuộc, gần đây ngươi tiếp xúc với thứ gì sao?”

Tức Bạch Nguyệt sững sờ, trong đầu hiện lên hình ảnh tiểu phu quân mềm mại dễ thương, mặt liền đỏ lên, lắp bắp nói: “Chỉ, chỉ là Tiểu Trừng thôi.”

Người đàn ông lắc đầu, “Không đúng,” lại hỏi: “Hôm nay ngươi còn tiếp xúc với thứ gì khác?”

Tức Bạch Nguyệt có gãi hai con vẹt, nghĩ vậy liền kể về chuyện hai con vẹt, cậu vẫn luôn tò mò, tại sao hai con vẹt này lại có linh khí đến vậy, lại còn có thể nghe hiểu lời cậu nói.

Người đàn ông nghe vậy, cười nhạt một tiếng, nói câu “Thì ra là thế” rồi không bàn về vẹt nữa, ngược lại hỏi Tức Bạch Nguyệt có việc tìm hắn không.

Tức Bạch Nguyệt nói ra mục đích của mình, chọc cho người đàn ông cười khúc khích một trận.

Tức Bạch Nguyệt bị hắn cười đỏ mặt, cũng may người đàn ông cũng không tiếp tục trêu chọc Tức Bạch Nguyệt, phất tay một cái, trước mắt Tức Bạch Nguyệt liền có thêm một căn nhà bếp.

Tức Bạch Nguyệt thấy nhiều rồi nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, người này trong mộng thật sự là quá cao thâm khó lường.

Tức Bạch Nguyệt mơ hồ cảm thấy người đàn ông này đang chờ đợi, đang chờ đợi mình chủ động hỏi về lai lịch của hắn, mà một khi cậu hỏi, cuộc sống bình dị hiện tại liền sẽ không còn tồn tại.

Người đàn ông dẫn Tức Bạch Nguyệt đi vào, bắt đầu cầm tay chỉ việc dạy cậu nấu ăn.

Tức Bạch Nguyệt học một hơi mấy chục món ăn, học xong cánh tay ê ẩm đến nỗi nâng cũng không nổi.

Người đàn ông thấy thế, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay cậu, cảm giác chua mỏi trên cánh tay Tức Bạch Nguyệt lập tức biến mất.

Nếu tay không mỏi, Tức Bạch Nguyệt còn muốn tiếp tục học, nhưng người đàn ông lại không tính toán dạy nữa, hắn nói: “Ngươi nên về làm cơm chiều,”

Lúc này Tức Bạch Nguyệt mới từ việc học hoàn hồn lại, từ biệt người đàn ông. Người đàn ông cười nói: “Nhớ kỹ chăm sóc tốt hai con vẹt kia nha, chúng nó kén ăn lắm.”

Tức Bạch Nguyệt do dự một phen, cuối cùng vẫn nói: “Sư phụ, vẹt cái gì cũng ăn, không kén ăn,”

Người đàn ông khựng lại, hỏi Tức Bạch Nguyệt vẹt đều ăn những gì, Tức Bạch Nguyệt nói cái gì cũng ăn, cơm thừa canh cặn cũng sẽ ăn.

Sắc mặt người đàn ông biến sắc một trận, bất quá vì bị sương trắng che khuất nên Tức Bạch Nguyệt đương nhiên không nhìn thấy.

Tức Bạch Nguyệt tỉnh lại từ trong mộng, vừa mở mắt đó là một mảng tối tăm.

Tức Bạch Nguyệt nhìn tiểu phu quân đang nằm bên cạnh, lặng lẽ thưởng thức gương mặt khi ngủ của tiểu phu quân một phen, không ngờ bên tai lại vang lên tiếng kêu quái dị của vẹt.

“Đói c.h.ế.t Đại Gia!”

“Tiểu Gia cũng c.h.ế.t đói!”

“Thằng ngốc lẳng lơ mau tới đút cơm! Đút cơm!” Đại Gia vừa kêu vừa dùng lực mổ lồng chim, phát ra từng tiếng kim loại trong trẻo, nghe rất giống tiếng kẻ ăn xin xấu xa gõ chén xin ăn.

Tức Bạch Nguyệt vừa định xuống giường dọn dẹp hai con vẹt kia, phát hiện tiểu phu quân cũng bị đánh thức.

Tức Bạch Nguyệt thấy vậy, động tác xuống giường khựng lại, lại lùi vào trong chăn nằm, tính toán mặc quần áo tươm tất cho tiểu phu quân xong rồi mới đi nấu cơm.

Tề Trừng nằm mơ thấy một ác mộng, trong mộng cậu biến thành cá, bị một ngư dân bắt về làm vợ, bị tiếng vẹt đánh thức lúc ngư dân đang muốn động phòng hoa chúc.

Má ơi may mà tỉnh, bằng không cậu còn hơi sợ hãi cái cảnh người và cá động phòng hoa chúc do chính sức tưởng tượng của mình cấu tạo ra.

Mức độ kinh khủng tuyệt đối không thua kém gì phim ma!

Một người có tư tưởng thuần khiết như cậu sao lại có thể mơ thấy giấc mơ như vậy!?

Nhất định là do Tức Bạch Nguyệt!

Đây là ám ảnh bị ép cưới mà!! Ám ảnh tâm lý!

 

back top