Tề Trừng hầm hừ đạp chân ngắn, duỗi người một cái xong liền vén chăn bò dậy, động tác quá mạnh đến nỗi kéo luôn chăn bên Tức Bạch Nguyệt xuống.
Lúc này Tề Trừng mới chú ý tới Tức Bạch Nguyệt còn đang ngủ!
Cậu hiếm hoi lắm mới đụng phải lúc Tức Bạch Nguyệt ngủ, ngày thường nhát gan không dám làm gì Tức Bạch Nguyệt, bây giờ Tức Bạch Nguyệt ngủ như heo vậy, lúc này không ra tay thì còn đợi đến bao giờ?!
Tề Trừng cười hì hì toe toét miệng, vừa thăm dò nắm mặt Tức Bạch Nguyệt, thấy mi mắt cậu bé cũng không run một chút liền an tâm nắm không ngừng, nắm bên trái nắm bên phải, nắm bên trên nắm bên dưới, thẳng đến khi Tề Trừng xả hết cơn tức giận mới nhận ra nhìn khuôn mặt Tức Bạch Nguyệt đầy rẫy chấm đỏ, thầm than một tiếng c.h.ế.t rồi.
Vì thế Tề Trừng đưa ra một quyết định ngu ngốc của kẻ đại trí —— nhanh chóng tự nắm mặt mình cho đỏ.
Cứ như vậy, Tức Bạch Nguyệt tuyệt đối sẽ không nghi ngờ đến mình, hi hì hì hì………… Tề Trừng nghe tiếng cười ngớ ngẩn của chính mình chợt sững sờ.
Chết tiệt!
Sao mình lại trở nên ngu xuẩn như vậy!
Cho dù Tức Bạch Nguyệt biết là cậu nắm, Tức Bạch Nguyệt cũng sẽ không động thủ với cậu, đây là Tức Bạch Nguyệt đã đồng ý rồi!
Vậy tại sao mình lại phải nắm mặt mình!?
Tay ngứa!
Không biết có phải là ảo giác của Tề Trừng không, cậu tổng cảm thấy đầu óc mình trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, thế mà lại có thể làm ra hành vi tự làm hại bản thân!
Tức Bạch Nguyệt vừa mở mắt liền nhìn thấy tiểu phu quân đang suy sụp ở một bên, trên khuôn mặt vốn trắng nõn đầy rẫy chấm đỏ hồng hồng.
Tức Bạch Nguyệt nhìn thấy đau lòng, bò dậy từ ngăn tủ đầu giường lấy ra một hộp thuốc mỡ, chất kem xanh biếc sáng trong, mang theo mùi bạc hà thoang thoảng.
Tức Bạch Nguyệt bóp ra tay, tinh tế thoa lên cho tiểu phu quân, biết rõ mà vẫn hỏi: “Làm sao mà bị thế?”
Tề Trừng trợn tròn mắt nói dối, ai oán nói: “Lúc ngươi ngủ nắm.”
Tức Bạch Nguyệt “Nga” một tiếng thật dài, nói: “Lúc ta ngủ thường hay nắm mặt ta, bất quá có lẽ vì ta quá thích Tiểu Trừng, thậm chí thích Tiểu Trừng vượt qua chính ta, cho nên liền nắm mặt Tiểu Trừng.”
Miệng Tề Trừng giật giật, thầm nghĩ tiểu Ca Nhi này giỏi tán tỉnh thật!
“………….. Mặt ngươi cũng có.”
Lúc Tề Trừng nói lời này Tức Bạch Nguyệt vừa vặn thoa thuốc xong cho cậu. Tức Bạch Nguyệt nhét hộp thuốc mỡ vào bàn tay mềm mại của tiểu phu quân, “Vậy Tiểu Trừng thoa thuốc cho ta đi,”
Tề Trừng nhìn khuôn mặt đã đưa sát tới đầy chấm đỏ, chột dạ bóp thuốc mỡ thoa lên cho Tức Bạch Nguyệt. Lúc thoa đến nhân trung, ngón tay cậu bị hơi thở Tức Bạch Nguyệt phả ra làm nhột vô ý thức run lên, suýt nữa chọc vào lỗ mũi Tức Bạch Nguyệt.
Lông mày Tề Trừng giật thót, chột dạ rụt ngón tay làm bậy lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhảy xuống giường.
Kết quả đương nhiên bị Tức Bạch Nguyệt ngăn lại, cố gắng gồng một khuôn mặt mặc quần áo tươm tất cho tiểu phu quân xong liền đi nhà bếp.
Buổi tối cậu phải trổ tài thật tốt, làm tiểu phu quân kinh ngạc!
Tề Trừng đợi Tức Bạch Nguyệt đi khỏi liền đi trêu hai con vẹt kia.
Tề Trừng mặt xanh lè nhìn hai con vẹt sắp c.h.ế.t đói, hô một tiếng “Đại Gia”, con vẹt đuôi gà có một hàng chấm vàng dưới cánh liền bay lên, dựa theo Tề Trừng dạy trước đó kêu một tiếng “Đến”.
Tề Trừng hài lòng gật gật đầu, nhìn về phía con vẹt đuôi gà không có chấm vàng, trong ánh mắt căng thẳng của con vẹt đó hô một tiếng “Đại Gia”.
Tề Trừng vừa kêu, làm cánh con vẹt kia đang vùng vẫy lập tức cứng đờ, như bị thứ gì bóp chặt cổ họng, tiếng “Đến” đột nhiên im bặt.
Mà lúc này con vẹt còn lại cũng phản ứng lại, vội vã vùng vẫy cánh, kêu một tiếng “Đến”; Tề Trừng nhìn biểu hiện tạm được của hai con vẹt, cũng không tính toán buông tha chúng, vì thế lại nhìn chằm chằm con vẹt không có chấm vàng tên Tiểu Gia, môi mấp máy nửa ngày cố tình không lên tiếng.
Tiểu Gia căng thẳng đến nỗi cái mào dựng thẳng tắp, cánh cứng đờ chỉ chờ Tề Trừng một câu. Tề Trừng cười, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, Tiểu Gia không có tâm tư phức tạp của loài người, cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trên trời màu cam, không có gì đẹp cả. Tề Trừng thấy Tiểu Gia bị phân tán sự chú ý, lập tức hô một tiếng “Tiểu Gia”. Đôi mắt vàng óng của Tiểu Gia vừa xoay tròn lập tức vỗ cánh, kêu một tiếng “Đến”.
Tề Trừng lắc đầu, “Tiểu Gia” phản ứng không kịp, cơm chiều không cho ăn.”
Tiểu Gia: “.………….”
Đại Gia vừa nghe, cà cà cà cà cà cười lên tiếng khó nghe.
Tề Trừng nghe thấy Đại Gia phát ra tiếng cười giống như sát vịt vậy, “Đại Gia” cười quá khó nghe, cơm chiều không cho ăn.”
Đại Gia nghe lời này không cười nữa, ngược lại là Tiểu Gia phát ra tiếng cười cà cà cà.
Tai Tề Trừng sắp tổn thương, quát: “Cười khó nghe như vậy nữa ngày mai cũng không cho cơm ăn!”
Đại Gia, Tiểu Gia: “.……………”
Tề Trừng bị ánh mắt oán trách của hai con vẹt nhìn chằm chằm nên chột dạ, ho khan một tiếng, nói: “Sau này các ngươi không chửi bậy nữa thì sẽ có cơm ăn.”
Đại Gia vừa nghe, kêu lên: “Tiểu Trừng đẹp trai nhất! Tiểu Trừng cao phú soái!”
Tề Trừng: Xin lỗi ta chỉ cao hơn 1 mét một chút.
Tiểu Gia không chịu thua, kêu lên: “Tiểu Trừng đẹp trai nhất!”
Tề Trừng:………………
Tề Trừng trêu hai con vẹt xong liền thay thức ăn cho chúng, nằm lại trên giường cân nhắc rốt cuộc lần này Tài Phú Thương Thành muốn cái món đồ quái quỷ gì.
Tức Bạch Nguyệt lần này tính toán làm vài món ăn phức tạp hơn một chút. Bên này vừa định xong làm những món nào, bên tai liền vang lên giọng Vân Thúc Mỗ.
Vân Ca Nhi và mọi người lúc này đã từ nhà Tộc trưởng trở về.
“Nguyệt Ca Nhi, để thúc làm cho, ngươi đi với ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tức Bạch Nguyệt vừa nghe có chuyện muốn nói, theo bản năng cho rằng Vân Thúc Mỗ lại muốn nói với cậu cách làm tiểu phu quân thích mình, liền hưng phấn buông nguyên liệu nấu ăn, đi theo Vân Ca Nhi ra khỏi nhà bếp.
