Ăn cơm trưa xong ở căng tin.
Tôi rón rén đẩy cửa văn phòng.
Vừa nhìn vào đã thấy Trình Dực Nam vẫn giữ nguyên tư thế buổi sáng, hình như đang gặp phải vấn đề gì đó.
Suy nghĩ một lát, tôi quyết định pha cho anh ta một ly cà phê.
Tôi đặt cà phê trước mặt anh ta, đối diện với đôi mắt sâu thẳm anh ta ngước lên.
Sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt cũng có vẻ mơ màng.
Tôi quan tâm hỏi: "Tổng giám đốc Trình, anh không sao chứ? Có phải không khỏe không ạ?"
"Không sao."
Anh ta nhấp một ngụm cà phê.
Tôi nhìn thấy lông mày anh ta nhíu chặt và vẻ mặt hơi mệt mỏi, trong lòng dâng lên chút lo lắng.
Quay về chỗ ngồi của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát tình trạng của anh ta.
Thời gian buổi chiều trôi qua từng chút một.
Tôi ngước mắt nhận thấy tình trạng anh ta không ổn, bèn đi tới hỏi: "Tổng giám đốc Trình, anh bị sao vậy?"
"Thuốc..."
Trình Dực Nam khó khăn thốt ra từ này, giọng nói yếu ớt.
Tôi ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại từ ánh mắt ướt át của anh ta.
"Vâng, tôi đi tìm thuốc ức chế ngay."
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng tìm thấy thuốc ở ngăn kéo sâu nhất.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Tổng giám đốc Trình, anh ráng chịu đựng một chút, sắp xong rồi..."
Tôi nhanh chóng đổ vài viên đưa cho anh ta.
Tuy nhiên, vừa mới đặt viên thuốc vào lòng bàn tay, một bàn tay đột nhiên kéo cổ tay tôi.
Theo cánh tay nhìn lên, đối diện với ánh mắt ngây thơ của Trình Dực Nam.
Trong lòng tôi thót một cái.
Xong rồi.
Nhân cách kỳ phát tình không phải lại xuất hiện đấy chứ.
"Vợ ơi, anh nhớ em quá..."
Giọng anh ta mang theo chút làm nũng.
Anh ta vòng tay ôm eo tôi, nhẹ nhàng đặt tôi lên đùi mình.
Má anh ta áp sát vào n.g.ự.c tôi.
Nhắm mắt lại, hít hà mùi hương trên người tôi như một chú cún con.
"Tổng giám đốc... trước... trước hết uống thuốc đi đã."
Giọng anh ta run rẩy: "Vợ ơi, thuốc này nhất định phải uống sao?"
Tôi gật đầu, dịu dàng giải thích: "Uống vào thì cảm xúc của anh sẽ ổn định lại, tốt cho sức khỏe."
Trình Dực Nam nghe vậy, cau chặt mày, bĩu môi lẩm bẩm: "Nhưng anh không muốn rời xa vợ."
Tôi không hiểu ý anh ta lắm.
Trong giờ làm việc tôi luôn ở đây mà.
Tôi thử đoán: "Có phải anh hiểu lầm rồi không? Tôi đâu có nói sẽ rời đi đâu."
Nhưng anh ta lại lắc đầu, ôm chặt tôi, sợ rằng chỉ cần nới lỏng một chút là tôi sẽ biến mất.
"Vợ ơi, uống thuốc xong anh sẽ trở lại là con người lạnh lùng, anh không muốn như vậy."
Tôi bất lực dỗ dành: "Anh cũng không thể không uống mãi được, ngoan nào."
"Anh ôm vợ sẽ không khó chịu nữa, chẳng lẽ... vợ ghét con người anh lúc này sao?"
"Không có."
"Vậy sao em lại muốn anh uống thuốc?"
"Hiện tại anh không tỉnh táo, cho nên..."
Anh ta cắt ngang lời tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh rất tỉnh táo, cái con người lạnh lùng trước đây mới là không tỉnh táo."
Tôi ngây người, hỏi ra câu hỏi đã muốn hỏi từ lâu: "Tại sao anh lại gọi tôi là vợ?"
Dù sao thì ai tỉnh táo mà lại gọi người mới gặp lần đầu là vợ chứ.
"Em chính là vợ mà, tại sao không được gọi."
Tôi lại đi lý lẽ với một người đang trong kỳ phát tình.
