XUYÊN SÁCH THÀNH DÂN CÔNG SỞ, BETA DÍNH PHẢI SẾP ALPHA LÀ RẮN THÀNH TINH

Chương 12

Thoáng chốc đã đến giờ tan tầm.

Trình Dực Nam như một đứa trẻ cố chấp, ôm chặt tôi không chịu buông tay.

Tôi thở dài, nhẹ giọng nói: "Tổng giám đốc Trình, đến giờ tan làm rồi, tôi phải về nhà."

Anh ta nở nụ cười vui vẻ: "Được, chúng ta cùng về nhà."

Nói rồi, Trình Dực Nam bế tôi lên, định đi ra khỏi văn phòng.

Tôi hoảng hốt.

Cứ thế này thì tin tức buổi sáng thứ Hai sẽ là về tôi mất.

Tôi điên cuồng giãy dụa muốn xuống: "Khoan đã! Tôi tự mình về là được."

Trình Dực Nam dừng lại, hốc mắt anh ta đỏ hoe ngay lập tức, nước mắt lưng tròng:

"Vợ ơi, anh muốn về cùng em."

Tôi nhìn Alpha bình thường vốn dĩ luôn điềm tĩnh lại nói khóc là khóc, đành thỏa hiệp:

"Vậy anh buông tôi ra trước."

Sau khi anh ta buông tay, anh ta chìa một bàn tay ra: "Vợ ơi, em nắm tay anh."

Nhìn bàn tay thon dài mạnh mẽ đó, trong lòng tôi có chút do dự.

Nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Trình Dực Nam, cuối cùng tôi cũng đặt tay mình vào lòng bàn tay anh ta.

Mười ngón đan chặt vào nhau, hơi ấm lan khắp cơ thể.

Tôi đỏ mặt một cách không tự nhiên, kéo Trình Dực Nam cùng nhau rời khỏi văn phòng.

May mắn là hôm thứ Sáu mọi người đều về sớm.

Suốt quãng đường không gặp ai, chúng tôi thuận lợi đến cửa thang máy.

Trong thang máy không có ai, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trình Dực Nam đưa chìa khóa xe cho tôi rồi cười ngây ngô: "Vợ ơi, anh có xe."

Tôi có chút không yên tâm: "Anh biết lái xe không?"

"Kỹ năng lái xe của anh tốt lắm, sẽ không làm em khó chịu đâu."

Không phải vấn đề khó chịu hay không.

Alpha trong kỳ phát tình có thể lái xe sao?

Mà, câu này nghe sao cứ kỳ quái thế nào.

Trình Dực Nam thắt dây an toàn bằng một tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bất cần: "Lâu rồi không lái, chắc không sao đâu."

Lòng tôi càng thêm căng thẳng.

Siết chặt dây an toàn trong tay.

"Anh... bao lâu rồi chưa lái?"

Trình Dực Nam suy nghĩ một chút, dường như đang hồi tưởng: "Khoảng vài trăm năm rồi..."

Tôi lập tức cạn lời, còn là một người sếp tuổi teen mắc chứng ảo tưởng đã sống vài trăm năm.

Anh ta khởi động xe, từ từ lái ra khỏi ga ra.

"Vợ ơi, địa chỉ ở đâu?"

Thấy xe chạy ổn định, tôi thở phào nhẹ nhõm: "Khu A chung cư Thúy Cư."

"Tuyệt vời, vợ ngồi vững nhé."

Anh ta nhe răng cười, đạp mạnh ga, chiếc xe lao đi như tên bắn.

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, dạ dày cuộn trào.

Đến dưới lầu khu chung cư, anh ta nhìn tôi đầy mong chờ.

"Vợ ơi, kỹ năng lái xe của anh có tốt không?"

Tôi che miệng, mở cửa xe chạy đến dưới gốc cây nôn thốc nôn tháo.

"Vợ ơi, em không sao chứ?"

Tôi khoát tay, cố gắng nuốt nước chua xuống, khó khăn mở miệng:

"Không... ọe... không sao..."

Trình Dực Nam nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, tỏ vẻ tự trách.

"Vợ ơi, em có thai rồi sao?"

Tôi đang nôn dở, liền nghẹn lại thành ho khan.

"Khụ khụ... anh nói gì cơ?"

Anh ta có kiến thức phổ thông không vậy, dù tôi có xuyên sách đi nữa.

Nhưng tôi ít nhất cũng biết Beta không dễ mang thai như vậy.

Hơn nữa, nhân vật chính nguyên bản chưa có đối tượng, nụ hôn đầu còn là dành cho người trước mặt đây.

Trình Dực Nam ôm chặt tôi, trong mắt đầy vẻ vui mừng: "Vợ ơi, anh biết sau khi có em bé em không chịu được tốc độ nhanh như vậy, em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ lái chậm lại... Ơ, sao em lại đánh anh."

"Tôi chỉ bị say xe thôi, anh đang nghĩ cái gì vậy."

Anh ta ôm đầu bị đánh, lẩm bẩm: "Rõ ràng trong cơ thể vợ có mùi của anh, sao có thể không có em bé chứ..."

Chưa kịp để tôi hỏi tiếp, tiếng còi xe bên cạnh đã cắt ngang.

Xe của Trình Dực Nam đỗ giữa đường, chặn kín con đường không mấy rộng rãi.

"Đi đỗ xe đi."

"Ò."

 

back top