Thứ Hai đi làm đã được thông báo là sẽ tổ chức tiệc tất niên.
Mọi người được tập hợp đến địa điểm đã được bố trí sẵn từ trước.
Có khá nhiều tiết mục, ca hát, nhảy múa và chơi trò chơi.
Điện thoại đổ chuông, là tin nhắn trong nhóm chat lớn của công ty.
[@mọi người, đừng quên còn có bốc thăm trúng thưởng nhé.]
Tiếp theo là một đường link.
Tôi tò mò nhấp vào, trang web chuyển đến giao diện bốc thăm trúng thưởng.
Là một "dân châu Phi" (ý nói không may mắn), tôi tùy tiện nhấp một cái cho vui.
Tuy nhiên giây tiếp theo, thông báo hiện lên trên màn hình khiến tôi thốt lên kinh ngạc.
"Cái gì!"
"Sao vậy?" Trình Dực Nam bị giọng tôi thu hút, quay sang hỏi.
Tôi đưa điện thoại về phía anh ta, phấn khích nói: "Tôi lại trúng giải nhất."
[Chúc mừng bạn đã giành được giải nhất: Phần thưởng là một vé du thuyền.]
Trình Dực Nam nhìn thông tin, "Tốt đấy, cậu có thể đi chơi."
"Thật sao?"
Trong những lời bàn tán xì xào của mọi người, tôi tổng hợp lại những điểm chính.
Tấm vé này trị giá khoảng hai mươi vạn tệ, vô cùng xa hoa.
Những người trên du thuyền đều là những người giàu có hoặc quý tộc, không có chút địa vị nào thì căn bản không thể mua được.
Tôi lập tức cảm thấy áp lực, nghĩ rằng giữ tấm vé này trong tay mình thì hơi lãng phí.
"Tổng giám đốc, hay là tôi đưa vé này cho anh, tôi không dùng đến. anh có thể kết giao với các đại gia trên du thuyền, coi như là vì công ty."
Trình Dực Nam trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
"Không cần đưa tôi, tôi sẽ đi cùng cậu."
Tôi: ???
Hoàn tất thủ tục, tôi đi theo Trình Dực Nam lên du thuyền.
Cực kỳ lộng lẫy xa hoa.
Một người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười đi về phía Trình Dực Nam: "Tổng giám đốc Trình, đã lâu không gặp."
Trình Dực Nam đứng lại, nhìn người đàn ông đang chào mình, miễn cưỡng đưa tay ra bắt một cái, rồi nhanh chóng rụt về.
Nụ cười trên mặt người đàn ông không giảm, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, ánh lên vẻ dò xét.
"Vị này là bạn đồng hành của anh?"
Tôi nhìn bàn tay đang bị nắm, mặt có chút đỏ.
Trình Dực Nam thành thật nói: "Tôi là bạn đồng hành của cậu ấy."
"Xem ra vị tiên sinh này cũng không tầm thường, lại có thể mời Tổng giám đốc Trình làm bạn đồng hành tham dự."
Ánh mắt tôi đầy kinh hoàng.
Tôi không phải, tôi không có.
Người đàn ông mỉm cười lấy ra một tấm danh thiếp từ trong n.g.ự.c áo đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy bằng hai tay.
Trình Dực Nam nhìn bàn tay vốn dĩ nên nằm trong lòng bàn tay mình giờ lại đang cầm danh thiếp của người khác.
Một chút pheromone bị rò rỉ ra.
Nụ cười trên mặt người đàn ông cứng lại trong chốc lát, lập tức hiểu ra, khách sáo vài câu rồi vội vã rời đi.
Tôi cầm tấm danh thiếp ngẩng đầu nhìn Trình Dực Nam.
"Tấm thẻ này..."
"Tôi giữ giúp cậu."
"Ò."
