XUYÊN SÁCH THÀNH DÂN CÔNG SỞ, BETA DÍNH PHẢI SẾP ALPHA LÀ RẮN THÀNH TINH

Chương 17

Khu nhà ở rất lớn, toilet thôi đã to bằng nhà tôi rồi.

"Ngắm biển không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy Trình Dực Nam đã đứng ở ban công.

Trong lòng khẽ động, tôi bước tới, đứng cạnh anh ta, nhìn về phía xa.

Gió biển thổi nhẹ, mang đến một chút mát mẻ.

Tôi hít sâu một hơi, cả người cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.

Một tiếng chuông điện thoại phá vỡ khung cảnh hài hòa này.

Mặt Trình Dực Nam tối sầm lại, tôi thấy anh ta không nhúc nhích.

Tôi hiểu rồi.

"Vậy tôi đi xem những chỗ khác trước."

Nói xong, tôi quay người rời khỏi phòng.

Tôi theo thang máy lên nhà hàng.

Vừa bước vào, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào tôi.

"Người này đẹp trai quá!"

"Là nhân vật lớn nào vậy? Trước đây chưa từng gặp..."

Một người đàn ông bước về phía tôi.

Tay đặt lên vai tôi.

"Có phiền nếu tôi ngồi đây không?"

Giọng nói anh ta tuy từ tính, nhưng tôi lại cảm thấy một sự kháng cự không rõ.

Vừa định mở miệng từ chối, nhưng miệng lại không kiểm soát được mà thốt ra "Không phiền".

Chuyện gì đang xảy ra vậy!

Cảm thấy không khí không đúng, tôi theo bản năng muốn chạy trốn.

Hai chân lại bị một lực vô hình trói buộc.

Tôi nhìn những người khác, họ đều như bị đóng băng, không cử động.

"Ngươi là ai? Tìm ta làm gì?"

"Chỉ là muốn trò chuyện phiếm với ngươi thôi."

"Ta là Phục Huy, còn ngươi thì sao."

"...Ngu Thâm."

"Thật là một cái tên hay, nơi này người quá đông, hay là chúng ta đi chỗ khác nói chuyện?"

Tôi không muốn đi, nhưng không thể phản kháng.

Lúc này, một bóng người quen thuộc xuất hiện bên cạnh tôi.

"Nói chuyện gì?"

Trình Dực Nam mặt mày âm trầm, trong mắt đầy vẻ hung dữ.

Khí đen tỏa ra xung quanh, khiến Phục Huy ngây người.

Sắc mặt anh ta thay đổi, sau đó cung kính hành lễ với Trình Dực Nam:

"Không ngờ ở đây lại gặp được Ngân Nguyệt đại nhân, là một Thành Hình Tộc bình thường, thật vinh hạnh khi được gặp anh."

Mắt tôi trợn tròn nhìn Trình Dực Nam.

Cái quái gì vậy?

Ngân Nguyệt đại nhân?

Thành Hình Tộc?

Họ đang nói chuyện gì vậy, sao tôi không hiểu gì cả?

Trình Dực Nam không để ý đến anh ta, hỏi tôi: "Cậu có ổn không?"

Tôi lắc đầu, suýt chút nữa là không ổn rồi.

Anh ta nhìn thấy một luồng khí đen bất thường quanh quẩn trên vai tôi, ánh mắt tối sầm lại ngay lập tức.

"Cút."

"Vâng, Ngân Nguyệt đại nhân."

Sau đó, Phục Huy nhìn tôi mỉm cười tạm biệt: "Hẹn gặp lại lần sau nhé, tiểu nhân loại."

Cơ thể anh ta biến thành một luồng khí đen, lát sau biến mất.

Đầu óc tôi căng lên, hình như đã phát hiện ra chuyện gì đó kinh khủng.

Ấm ức một bụng câu hỏi, tôi do dự không biết có nên hỏi hay không.

Trình Dực Nam thấy tôi vẻ mặt ngập ngừng, mở lời: "Về phòng rồi nói."

Tôi gật đầu, đi theo anh ta.

"Cậu muốn hỏi gì?"

Tôi l.i.ế.m môi khô khốc, thận trọng hỏi: "Cái gì cũng có thể hỏi sao?"

"Ừm."

"Thành Hình Tộc là gì?"

"Động vật hoặc thực vật hóa thành hình người, hòa nhập vào xã hội loài người."

"Vậy, anh cũng là?"

Dưới ánh mắt đầy mong chờ xen lẫn chút căng thẳng của tôi.

Trình Dực Nam khẽ gật đầu, thừa nhận thân phận của mình.

"Vậy... Tổng giám đốc Phó cũng là sao?"

Anh ta gật đầu.

"Những điều cậu muốn biết, tôi đều có thể nói cho cậu, không cần sợ hãi." Anh ta an ủi cảm xúc của tôi.

Tôi có chút ngạc nhiên nhìn anh ta, không nhịn được bật cười.

"Cậu cười gì?"

Tôi đưa ngón tay khẽ chọc vào mu bàn tay anh ta, trêu chọc: "Sao anh lại còn căng thẳng hơn cả tôi vậy?"

Thần sắc Trình Dực Nam có chút câu nệ: "Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi thú nhận thân phận của mình."

Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười trêu ghẹo: "Sau này tôi nên xưng hô với anh thế nào đây, Ngân Nguyệt đại nhân tôn quý."

Mặt anh ta đỏ bừng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, quay đầu đi lắp bắp: "Đừng dùng xưng hô đó... cứ gọi tôi như bình thường là được..."

Căn phòng rơi vào im lặng, tôi cảm thấy không khí có chút mờ ám.

Không rõ nguyên nhân.

 

back top