Tôi đến văn phòng đúng giờ.
Mặt hơi đỏ, dù sao thì chuyện tối qua xảy ra quá xấu hổ.
"Lúc đó mình say rồi, anh ấy sẽ không trách mình chứ..."
Lẩm bẩm một câu, điều chỉnh hơi thở rồi đẩy cửa.
Văn phòng trống rỗng.
Tôi nhìn bàn làm việc của anh ta có chút nghi hoặc.
Sáng nay không thấy trả lời tin nhắn.
Không lẽ là đi công tác khẩn cấp rồi.
Nghĩ đến khoản thù lao cao ngất ngưởng, tôi thấy đau lòng.
Sao đi công tác không mang tôi theo chứ.
Nhìn màn hình trò chơi, tôi không còn tâm trạng chơi nữa.
Lấy điện thoại ra tìm tên anh ta, "Mình không phải lo lắng, chỉ là thư ký hỏi thăm ông chủ thôi."
Đầu dây bên kia quả nhiên không có người nhấc máy.
Lại gọi cho Phó Lâm, cũng không có ai bắt máy.
Tôi im lặng một lúc, đứng dậy đi đến phòng nhân sự hỏi.
"Tôi là thư ký của Trình Dực Nam, có thể tra giúp tôi xem anh ấy đang đi công tác ở đâu không, có ghi chép lại không ạ?"
"Xin chờ một lát, tôi tra thử."
"Anh ấy đang đàm phán hợp tác ở Hoa Quốc, hai ngày nữa sẽ về."
Có được câu trả lời chính xác, tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Vâng, cảm ơn."
Biết được tung tích của Trình Dực Nam, đáng lẽ tôi có thể yên tâm rồi, nhưng...
Tôi úp mặt xuống bàn, mở ứng dụng xem vé máy bay đi Hoa Quốc, quyết định mua một vé.
Cảm thấy anh ta đang che giấu điều gì đó.
Nếu không làm gì, thì sẽ thực sự không biết gì cả.
Ở cổng lên máy bay có khá nhiều người.
Bây giờ có thể xác định là Trình Dực Nam không phải là người.
Cụ thể là loài gì thì vẫn chưa rõ.
Đừng là loài động vật có hình thù kỳ dị nào đó.
Tôi xách hành lý đi vào, một bàn tay lớn nhận lấy vali của tôi.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, người vừa nghĩ đến đang xuất hiện bên cạnh.
Trình Dực Nam hơi cúi người hỏi: "Đi Hoa Quốc sao? Tôi đi cùng cậu."
Tôi ngây người nhìn người trước mắt, sau đó từ từ giơ tay lên, nắm thành nắm đấm.
Dùng sức đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh ta.
Anh ta bị hành động của tôi làm cho ngây người, có chút khó hiểu: "Sao vậy?"
"Anh còn hỏi tôi sao vậy!"
Mũi tôi cay cay, mắt ẩn hiện ánh nước, giọng nói nghẹn lại: "Anh không biết việc đột nhiên biến mất không nói một tiếng đáng sợ lắm sao?"
"Xin lỗi, lẽ ra tôi nên nhắn tin cho cậu."
Rõ ràng thời gian trước còn như cái đuôi dính sát sau lưng, kết quả tỉnh lại thì lại thay đổi.
Anh ta vội vàng đưa tay lau nước mắt cho tôi.
"Nhưng tôi vẫn còn rất giận."
Anh ta kéo tay tôi đặt lên ngực: "Cậu cứ đánh tôi thêm vài cái nữa."
Tôi quay mặt đi, có chút kiêu ngạo nói: "Nếu anh ôm tôi một cái, có lẽ tôi sẽ không giận nữa..."
Chưa kịp nói hết lời, cảm thấy cổ tay truyền đến một lực kéo nhẹ.
Sau đó ngã vào một vòng ôm ấm áp.
"Ôm nè, đừng giận nữa."
Giọng Trình Dực Nam vang lên từ đỉnh đầu.
Cảm nhận được nhịp tim của người đối diện, tôi lập tức yên tâm hơn nhiều.
Chưa kịp tận hưởng bao lâu, giọng Trình Dực Nam lại vang lên từ đỉnh đầu: "Sắp ngừng kiểm soát vé rồi, đi thôi?"
Mặt tôi đen lại: "Tôi mua vé vì ai anh không biết sao?"
"Vì ai?"
Tôi nghiến răng rời khỏi vòng ôm của anh ta, mỉa mai: "Một người không nói một lời đã bỏ đi."
Trình Dực Nam cúi đầu nhận lỗi: "Xin lỗi."
"Thôi được rồi, tìm được người rồi, về công ty, vé máy bay anh phải thanh toán cho tôi."
