XUYÊN SÁCH THÀNH DÂN CÔNG SỞ, BETA DÍNH PHẢI SẾP ALPHA LÀ RẮN THÀNH TINH

Chương 26

Tôi đường đường chính chính ngồi đối diện anh ta.

Nhìn anh ta vèo vèo phê duyệt tài liệu.

"Trình Dực Nam."

Tôi chống cằm gọi một tiếng.

Anh ta rời mắt khỏi tài liệu, ngẩng đầu: "Sao vậy?"

"Rốt cuộc anh là loài gì?"

Trình Dực Nam nghe vậy, đầu ngón tay hơi dùng lực, cây bút phát ra một tiếng "cạch" giòn tan.

"Cậu rất để tâm sao?"

"Ít nhất tôi cũng phải biết người ở bên cạnh mình là loài gì chứ."

Tuy tôi đã có suy đoán, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh ta nói ra hơn.

"Là rắn."

"Vậy tôi muốn xem nguyên hình của anh."

Tôi đã muốn xem từ lâu rồi, toàn xem bản thu nhỏ thôi.

Trình Dực Nam ngây người, một vệt đỏ từ cổ bò lên đến vành tai.

"Chỗ này nhỏ quá, không thể triển khai được."

"Vậy chúng ta đến một nơi có thể triển khai, tôi chưa từng thấy con rắn lớn như vậy, cho tôi xem được không?"

Nhìn đôi mắt mong chờ của tôi, cuối cùng anh ta cũng "ừm" một tiếng: "Vậy đợi tôi phê duyệt xong tài liệu."

"Được, tôi đi pha cà phê cho anh."

Tôi bước chân vui vẻ ra khỏi văn phòng.

Đợi đến khi anh ta phê duyệt xong tài liệu, trời đã tối.

Tôi đã gục xuống bàn mơ màng, nửa tỉnh nửa mê.

Nghe thấy tiếng lật giấy bên tai biến mất, tôi mơ hồ ngẩng đầu lên.

"Bận xong rồi sao?"

"Ừm, chúng ta về nhà."

Tôi một tay dụi đôi mắt hơi nhắm không mở được, tay kia kéo anh ta lại:

"Không, tôi muốn xem nguyên hình của anh, anh đã hứa rồi."

"Ừm."

Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, chưa kịp để tôi phản ứng, đã thấy mình đang ở trên một hòn đảo.

Gió đêm thổi có hơi lạnh, tôi không kìm được hắt hơi một cái.

Trình Dực Nam lập tức cởi áo khoác khoác lên vai tôi, "Nếu lạnh thì chúng ta về trước..."

"Không, anh mau biến hình đi."

"Vậy... cậu không được chê tôi, cũng đừng sợ hãi, càng không được rời xa tôi."

"Ừm, dù anh có là thế nào tôi cũng thích, tôi chỉ đơn thuần tò mò thôi."

"Vậy cậu lùi lại một chút, rồi nhắm mắt lại."

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng vẫn hé ra một khe hở.

Cơ thể anh ta bắt đầu biến đổi, bụi đất xung quanh bay mù mịt.

Sương mù đen tan đi, tôi mới nhìn rõ vật khổng lồ trước mặt.

Trời ơi, cái này cũng quá ngầu rồi.

Tôi đưa tay chạm vào vảy cứng rắn của anh ta.

Cảm giác lạnh lẽo khiến tôi rùng mình.

"Lên đi, đưa cậu về nhà."

Anh ta định dùng hình dáng này bay về nhà sao?

"Anh biến lại đi, nếu bị phát hiện thì sao?"

"Sẽ không bị phát hiện đâu."

Tôi nhìn cơ thể to lớn, nhất thời không biết làm sao để trèo lên.

Trình Dực Nam nhìn ra suy nghĩ của tôi, một đám mây đen bay ra.

Cơ thể tôi mất trọng lượng, rơi vào đám bông mềm mại.

"Ngồi vững nhé."

Chỉ vài hơi thở, chúng tôi đã ở trên bầu trời.

Ánh trăng rất sáng.

Tôi biết kỹ thuật lái xe vượt tốc độ của anh ta từ đâu mà có rồi.

 

back top