Sắp đến mặt đất, lưng tôi được một bàn tay lớn đỡ lấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dần trở nên rõ ràng dưới lớp sương mù đen.
Trực tiếp ôm lấy cổ anh ta: "Tôi lười đi bộ, anh bế tôi lên đi."
"Lúc trong kỳ phát tình, cậu đừng đối xử với tôi như vậy."
"Sao vậy?"
"Cậu thích tôi lúc này hay tôi trong kỳ phát tình?"
"Anh nhớ lại rồi sao?" Tôi chui vào lòng anh ta, "Đó chẳng phải đều là anh sao."
Trình Dực Nam trong kỳ phát tình sẽ đòi hôn, hoặc gọi tôi là vợ.
Trình Dực Nam bây giờ rất tôn trọng tôi, sẽ không ép tôi làm những điều tôi không thích.
"Giá mà có thể hợp nhất lại thì tốt."
Cả hai đều là anh ta, đây là hai ký ức độc lập, quả thực có thể hợp nhất.
Thấy anh ta không trả lời.
Tôi và anh ta trao đổi một nụ hôn.
Sự tấn công của Trình Dực Nam dữ dội như một con thú hoang muốn nuốt chửng tôi.
Sau một hồi triền miên, toàn thân tôi tê dại, gần như mềm nhũn ra trên mặt đất.
Anh ta lại hôn lên yết hầu tôi, rồi cúi xuống cắn một cái vào cổ tôi.
"Trình Dực Nam... đau..."
Cổ tôi ửng đỏ, lộ ra một vòng vết máu, anh ta l.i.ế.m sạch sẽ: "Ngọt thật."
"Tôi muốn..."
Lời vừa dứt, bụng dưới truyền đến một trận tê dại.
"Chậm... chậm thôi..." Tôi thở dốc cầu xin, trên người đầy những vết đỏ.
...
