XUYÊN THÀNH EM TRAI NUÔI CỦA NAM CHÍNH MÙ, MẮC BỆNH TỰ KỶ, TÔI PHẢI CẢM HÓA ANH TA

Chương 10

Miệng tôi bị bịt kín, chỉ có thể ú ớ kêu loạn xạ.

Thật sự hơi giống chó rồi.

Cảnh Việt bịt mắt bằng một dải lụa đen có ren, trên người chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa, lỏng lẻo để lộ cơ bụng hấp dẫn.

Anh dẫn tay tôi lướt qua mặt anh, cuối cùng dừng lại ở sợi dây buộc ngang eo anh.

Tôi không dám giật.

Anh cũng không vội, cứ thế nửa quỳ bên chân tôi chờ đợi, người ngoài nhìn vào còn tưởng chúng tôi đang chơi trò tình thú gì đó.

Một lúc lâu sau, tôi đáng xấu hổ nuốt nước bọt, tiếng rất to.

Anh cười, "Tiểu Bảo cũng rất khao khát anh, đúng không? Vậy tại sao lại phản bội anh? Rõ ràng trước đây em chỉ ngủ với anh, nói sẽ chăm sóc anh mãi mãi, tại sao lại nuốt lời?"

Cảnh Việt giống như một con ch.ó lớn, đẩy tôi vào góc tường, cọ xát làm tôi bực bội, nhưng lời nói trong miệng anh vẫn không ngừng.

"Tôi... ưm... không, không..."

Có lẽ sự phản bác của tôi đã chọc giận anh, anh kéo tôi nằm xuống dưới thân anh rồi dang rộng ra, buộc tôi phải chấp nhận nụ hôn của anh.

"Trước đây em đi học bị thương ở chân cũng cố ý đi mua bánh kem nhỏ cho anh, trên đường có người bắt chuyện em cũng không thèm để ý, trong mắt em chỉ có mình anh... Tại sao, tại sao bây giờ em lại đối xử tốt với Cảnh Khê như vậy?"

"Anh đã điều tra rồi, trước đó em và cậu ta không hề có bất kỳ giao thiệp nào, thậm chí bố mẹ nuôi của cậu ta cũng chỉ đến đây kinh doanh cách đây năm năm, sau đó thất bại rồi về quê, từ đầu đến cuối hai người chưa từng gặp mặt, tại sao chỉ một ngày mà em đã thích cậu ta nhiều đến thế?!"

Nghe lời anh nói, tôi sững sờ.

Một người tự kỷ nghiêm trọng, lại có thể âm thầm nói chuyện với người lạ, tự mình sắp xếp điều tra mọi thứ tỉ mỉ như vậy sao?

Trừ khi, chứng tự kỷ của anh đã giảm bớt rất nhiều.

Nhưng tại sao, giá trị u ám của anh lại không hề thay đổi?

 

back top