Trong phòng, tôi mê man bị trải ra trên một đống đồ lộn xộn.
Đúng lúc này, Cảnh Khê lại đặc biệt có m.á.u thắng thua, luôn cần tôi trả lời những câu hỏi không biết xấu hổ của cậu ta.
"Anh cả đã đến chỗ này chưa? Hửm? Tiểu Khê làm anh thoải mái hơn hay anh cả làm anh hài lòng hơn? Anh Tiểu Bảo, nhìn em..."
Tôi cắn môi, thất thần nhìn trần nhà.
Cuối cùng tôi đã hiểu ra tất cả chỉ là một cú lừa lớn.
Cái gì mà ban đầu nói với tôi đây là thế giới truyện PO, tôi còn thắc mắc tại sao cốt truyện gốc lại trong sáng và đứng đắn đến thế.
Hóa ra là hai anh em đều chỉ chăm chăm vào một mình tôi!
"Đinh~ Giá trị u ám của Cảnh Khê giảm 10~"
"Giá trị u ám của Cảnh Khê giảm 15~"
... cho đến khi cũng dừng lại ở mốc 40.
Quả nhiên, làm một lần còn hiệu quả hơn cả ngàn lần tôi làm trâu làm ngựa!
Rầm!
Cửa bị tông ra, người bước vào là Cảnh Việt đang lảo đảo.
Mặc dù anh bị mù, nhưng mùi hương tỏa ra trong không khí và những âm thanh không ngừng truyền đến, đủ để anh biết đã xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Bảo... em ở đâu... để anh sờ em một cái được không..."
Anh càng lúc càng hoảng loạn, thêm vào việc mất thị lực, mãi không chạm được đến giường, anh tức giận đến mức bật khóc.
Nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt đau khổ của anh, tôi thực sự không đành lòng mặc kệ, đưa một tay về phía anh.
Nhưng giữa đường, tay tôi đã bị chặn lại.
Sắc mặt Cảnh Khê cực lạnh, nắm lấy tay tôi đang vươn ra, ấn lên n.g.ự.c cậu ta.
"Anh Tiểu Bảo, trước mặt em mà anh còn nghĩ đến anh cả, anh quá không coi em ra gì. Rõ ràng anh từng nói, sau này sẽ đối tốt với em."
"Không đúng! Tiểu Bảo là của tôi! Chỉ có thể là của tôi! Tiểu Bảo Tiểu Bảo..."
Cảnh Việt tức giận phản bác, nhưng vì không thấy đường, anh hoàn toàn không tìm được vị trí của Cảnh Khê, chỉ có thể tấn công loạn xạ.
"Thôi đi, anh cả, chuyện này vẫn nên để anh Tiểu Bảo tự mình nói rõ mới phải."
Cảnh Khê nói vậy, nhưng không tình nguyện rút người ra, cùng với Cảnh Việt đang chật vật lùi xuống dưới giường.
Vấn đề như một quả bóng bị đá đến chỗ tôi.
Tôi bình tĩnh rất lâu, mới từ từ ngồi thẳng dậy.
