Sau khi làm tám công việc một ngày và kiệt sức đến ngất đi.
Lần nữa mở mắt, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại.
Mọi thứ trong phòng đều xa lạ.
Không khí tràn ngập mùi Pheromone chanh tươi nồng đậm.
Mùi hương độc quyền của Alpha khiến tôi hơi hoảng.
Tôi vén chăn, định xuống giường.
Nhưng hai chân bỗng nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa quỵ xuống.
Đau lưng.
Đau mông.
Đau cả đầu gối.
Điều vô lý hơn là, tôi hoàn toàn trần truồng!
Trên làn da trắng nõn, những vết bầm tím xanh đỏ trông thật kinh hoàng.
Thậm chí còn có cả vết cắn ở bẹn!
Nghĩ đến việc mình có thể bị một tên Alpha thối tha nào đó giày vò, hốc mắt tôi không kiềm được đỏ hoe.
Tìm đại một chiếc áo sơ mi trắng trong tủ quần áo mặc vào.
Tôi định lén chuồn ra ngoài để báo cảnh sát.
Đoạn đường ngắn ngủi mười mét đến cửa phòng.
Tôi phải vịn tường, cố nén cảm giác run rẩy ở bắp chân.
Vừa đi vừa hít hà.
Mất đến ba phút mới đi hết.
Ngay khi tôi đang nghiến răng ken két, suy nghĩ xem phải tố cáo tên khốn đó với Liên minh Omega như thế nào.
Cánh cửa phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài.
Người đàn ông cao lớn, với ngũ quan ưu tú, mặc chiếc quần nỉ xám ở nhà.
Để trần nửa thân trên đầy những vết cào cấu.
Ánh mắt anh ta dịch xuống, dừng lại ở vạt áo sơ mi chỉ vừa đủ che m.ô.n.g của tôi.
Cổ họng anh ta khẽ nuốt, ánh nhìn trở nên u tối.
“Sáng sớm đã mặc thế này quyến rũ anh.”
“Sao, là đêm qua chưa được ăn no à?”
