Hôm đó tan học, Đại ca vẫn đang nói trưa nay đi ăn ở đâu, thì Lục Chiêu đã bị một người chặn lại.
Tôi nhìn theo, chuông báo động trong đầu réo rắt.
Trời ơi, sao thiếu gia giả lại ở đây!
Theo bản năng, tôi muốn quay người bỏ chạy.
Vừa nhấc chân lên, tay tôi đã bị Lục Chiêu kéo lại.
Tôi chợt tỉnh, đúng rồi, bây giờ không thể chạy được.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cúi đầu không nhìn thiếu gia giả.
Nhưng tôi cảm thấy ánh mắt của cậu ta lướt qua tôi, rồi không dừng lại.
“Lục Chiêu, tuần sau...”
Đầu óc tôi ong ong, giọng điệu thật thân quen, họ quen nhau sao?
Thực ra tôi không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ cảm thán sự mạnh mẽ của Thần Kịch Bản.
“Tiểu Bạch, tỉnh hồn lại, Tiểu Bạch.”
Tôi bị lay tỉnh, đây không phải nhà tôi sao? Đúng rồi, vừa nãy còn ở trường, tôi gặp thiếu gia giả, sao tôi lại về rồi?
Tôi nhìn Lục Chiêu với ánh mắt phức tạp, sao lại chỉ là cậu chứ.
Tôi khó khăn mở lời, “Lục Chiêu, cậu dọn...”
“Tiểu Bạch!”
Lục Chiêu ngắt lời tôi, giọng điệu đe dọa, “Cậu suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Tôi đau khổ ôm mặt. Một số lời có thể thốt ra trong lúc bốc đồng, nhưng qua cơn thì lại không thể nói được nữa.
Lục Chiêu thở dài, cúi xuống ôm tôi, “Tiểu Bạch, đừng sợ.”
Tôi có thể không sợ sao? Tôi sợ c.h.ế.t đi được.
“Cậu quen người vừa nãy không? Hai người có quan hệ gì, thân không?”
‘Cậu có biết mối quan hệ giữa tớ và cậu ta không?’
Lục Chiêu nói với giọng điệu bình thản, “Không thân.”
“Không thân? Không thân sao cậu ta lại tìm cậu?” Tôi lo lắng truy hỏi.
Lục Chiêu là bạn tôi. Nếu thiếu gia giả cũng muốn kết bạn với Lục Chiêu, thì đó nhất định sẽ trở thành lý do để tôi và cậu ta tranh đấu.
Tôi không muốn có bất kỳ giao thiệp nào với gia đình thiếu gia giả.
Nhưng tôi cũng không nỡ từ bỏ người bạn Lục Chiêu này.
