Tôi dễ dàng thích nghi với cuộc sống ở chung với Lục Chiêu. Và vì cậu ấy quá siêng năng khiến tôi bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh.
Tôi nghĩ ngày nào cũng chơi điện thoại hình như hơi sa sút thì phải.
Thời gian chơi trả thù nên kết thúc rồi.
Tôi quyết định phải sống nghiêm túc.
Tôi lấy bút ra, nghiêm trang bắt đầu liệt kê danh sách.
Trau dồi thêm kỹ năng nấu nướng, tận hưởng thế giới ẩm thực.
(Cũng để Lục Chiêu nếm thử tài nghệ của tôi).
Trồng hoa cỏ, bồi dưỡng tâm hồn.
(Lục Chiêu chắc không bị dị ứng phấn hoa đâu nhỉ).
Mua sách về đọc, thăng hoa linh hồn.
(Không thể để giá sách bị Lục Chiêu chiếm hết).
Đăng ký lớp học sở thích: Vẽ, đàn, thủ công các loại.
(Tôi cũng đang cố gắng tiến bộ, không kém Lục Chiêu đâu).
Nuôi một bé mèo hoặc chó, xây dựng một gia đình hạnh phúc.
(Không biết Lục Chiêu thích mèo hay chó nhỉ).
Còn tiếp...
“Cậu lén lút làm gì ở đó vậy? Đi thôi, đến giờ rồi.” Lục Chiêu thúc giục.
“Ôi ôi, đến đây, đến đây, lão đại bọn họ đang giục sao? Vậy đi nhanh đi nhanh.”
Tôi là người mở cửa đi ra trước, phía sau truyền đến tiếng cười nhẹ, tôi giả vờ như không nghe thấy.
“Bên này, bên này, sao hai cậu đến muộn vậy, Tiểu Bạch, có phải cậu lại lề mề không?” Đại ca lên tiếng buộc tội.
Tôi bất mãn, “Không phải chưa lên món sao? Tớ lề mề lúc nào?”
Đại ca làm vẻ mặt tôi vô lương tâm, “Không phải vì đợi hai cậu nên mới chưa lên món à, cậu thật là không biết điều tốt.”
Tôi vội cười hòa nhã, “Lỗi của tớ, Đại ca là tốt nhất, ngày mai tớ làm đồ ăn vặt mang đến cho các cậu.”
Đại ca hài lòng gật đầu.
Tam ca xen vào, “Mang nhiều một chút nha.”
Thức ăn được dọn lên, vừa ăn vừa trò chuyện.
Đại ca: “Nói thật nha, tài nghệ của cậu cũng được đấy, có thể mở quán rồi.”
Tam ca: “Đúng vậy, thấy cậu ngày nào cũng tự làm, chẳng rủ tụi này ra ngoài ăn nữa.”
Tôi: “Hì hì, tớ cũng chỉ là có hứng thú thôi, lại có chỗ để làm, có các cậu giúp tớ thử độc, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa mà.”
“Hơn nữa, ăn đồ mình tự làm lành mạnh hơn biết mấy. Đừng tưởng chúng ta còn trẻ, cũng nên chú ý rồi.”
Đại ca khó nói thành lời, “Người ngày nào cũng gọi đồ ăn ngoài, ăn vỉa hè như cậu mà cũng dám nói câu đó.”
Tôi cười thầm, nông cạn rồi không, các cậu mới quen tôi có mấy tháng, ấn tượng ban đầu hại c.h.ế.t người mà.
Tam ca: “Nói đi cũng phải nói lại, đây chắc là công lao của Lục Nhị nhỉ, trước đây cậu ở ngoài một mình đâu có như vậy.”
Lục Chiêu không lên tiếng, Tam ca cũng đã quen, nói đến Lục Nhị nhưng lại nhìn Tứ ca.
Tôi hề hề cười, “Đúng vậy, công lao của Lục Chiêu lớn lắm. Cậu ấy quá chăm chỉ, làm tớ như con cá muối không biết nhúc nhích, tớ phải làm gì đó chứ.”
Lục Chiêu liếc tôi một cái, “Bây giờ cậu cũng giống con cá muối không biết nhúc nhích thôi.”
Tôi gắp đồ ăn cho cậu ấy, “Không biết nói thì đừng nói.”
Đại ca, Tam ca: “Phì cười.”
Tôi trừng mắt, “Không được cười, cười nữa là bị trừ đồ ăn vặt.”
Tuy ồn ào như vậy, nhưng nụ cười của tôi chưa bao giờ tắt.
Vui vẻ ^_^
Tình cảm ngày càng sâu đậm trong sự bầu bạn lẫn nhau. Tôi rất trân trọng những người bạn của mình.
Đặc biệt là Lục Chiêu, tôi cảm thấy cậu ấy đã hòa nhập vào gia đình tôi.
Tôi nghĩ, ít nhất bốn năm này tôi sẽ luôn vui vẻ như vậy.
Còn về chuyện đường ai nấy đi sau bốn năm, tôi từ chối suy nghĩ tới.
Nhưng bất ngờ lại đến thật đột ngột.
