XUYÊN THÀNH TIỂU HẦU GIA PHỦ TƯỚNG QUÂN, TA LẠI BỊ CẨU HOÀNG ĐẾ PHONG PHI

Chương 1

Tin tốt, ta đã xuyên không, chẳng cần phải chịu cảnh thức khuya viết luận văn đến sắp hói đầu nữa.

Tin xấu, đây là một triều đại chưa từng lưu danh trong sử sách, ưu thế của một kẻ xuyên không như ta đã hoàn toàn tan biến, không thể nào như những người khác đứng trên góc nhìn của Thượng đế mà biết trước mọi sự sẽ xảy ra.

Tuy nhiên, điều đáng mừng là thân phận của ta là tiểu hầu gia phủ Tướng Quân.

Bởi vì thân phụ rẻ mạt kia của ta chiến công hiển hách, không chỉ phò tá Lão Hoàng Đế lên ngôi, mà đến tận bây giờ vẫn tận tâm trấn giữ biên cương.

Lão Hoàng Đế cảm kích sự tận tụy của y, trước lúc lâm chung đã ban đặc ân, cho phép ta, là con độc nhất trong nhà, được hưởng quyền thừa kế tước vị.

Nói cách khác, ta không cần phải như thân phụ mà xông pha trận mạc g.i.ế.c địch, chỉ cần ở trong phủ Tướng Quân ăn uống chờ chết, là có thể an nhàn sống hết kiếp này.

Nói sao đây, kiếp trước vì luận văn mà suýt chút nữa hói đầu, giờ đây những thứ này đều là thứ ta xứng đáng được hưởng.

Ta vốn tưởng đời ta sẽ cứ thế bình dị, an vui mà ăn uống tận hưởng đến già. Không ngờ ông trời lại muốn trêu đùa ta một vố lớn—

Trong cung bỗng có một vị công công đến, cất giọng the thé, rõ ràng rành mạch nói rằng, Hoàng Đế đương kim muốn phong ta làm phi.

Ta đang quỳ rạp nghe chỉ, người lập tức đờ đẫn.

Ta? Phong phi? Hắn đùa gì vậy?!

Ta tin rằng các ngươi nghe cách xưng hô của ta đã rõ, ta, Doãn tiểu hầu gia.

Tiểu hầu gia.

Hầu gia.

Gia.

Cái khái niệm Gia này là gì? Là nam tử!

Ta là nam nhân!

Nam nhân thì phong phi kiểu gì?! Cẩu Hoàng Đế điên rồi hay là ta điên rồi?!

Mẹ nó, đến cả chó nghe thấy cũng phải lắc đầu!

Chưa từng nghĩ có ngày ta lại gặp phải chuyện vô lý đến thế!

Ta thà tin rằng vị công công tuyên chỉ kia phát âm không chuẩn, khiến ta nghe nhầm còn hơn.

Thế là ta không dám tin mà lặp lại một lần nữa: “Ta? Phong phi?”

Không cần nhìn cũng biết sắc mặt ta lúc này tệ đến mức nào.

Nhưng vị công công kia hoàn toàn chẳng màng đến sự sống c.h.ế.t của ta, cười cong cả mắt, ngữ khí kiên định đến mức có thể gia nhập Đảng:

“Đúng vậy, Doãn tiểu hầu gia không nghe lầm đâu.”

Ta: Đa tạ, nhưng...

Kẻ nào muốn nghe câu này cơ chứ!

Hắn nói xong còn đưa thánh chỉ trong tay cho ta, để ta tự mình xác nhận tin tức này là thật hay giả.

Ta run rẩy nâng niu đạo thánh chỉ kia, nhìn những nét chữ rồng bay phượng múa trên đó, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, suýt nữa ngã lăn ra đất.

 

 

back top