Sau khi công công tuyên chỉ rời đi, ta là người đầu tiên bò dậy khỏi mặt đất.
Đám hạ nhân phía sau thấy ta đứng lên cũng nhao nhao đứng dậy theo.
Ta nắm chặt đạo thánh chỉ, xấu hổ đến mức không dám quay đầu nhìn những người phía sau— ta lúc này thật sự không biết nên dùng biểu cảm gì để đối diện với hạ nhân trong phủ.
Trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ— mất mặt, quá mất mặt rồi!
Là một nam nhân, lại bị thông báo phải gả cho một nam nhân khác.
Chuyện này, chuyện này quả thực là mẹ của vô lý mở cửa cho vô lý vào nhà, vô lý hết sức rồi!
Nhưng điều ta không ngờ tới là, trên mặt đám hạ nhân này lại không hề có chút vẻ kinh ngạc nào, sau khi đứng dậy, ai nấy đều đi làm việc của mình.
Ta không khỏi trừng mắt.
Không phải chứ, lẽ nào chỉ có một mình ta là làm quá lên? Khả năng tiếp nhận của những người cổ đại này lại siêu việt đến thế ư?
Rốt cuộc là ta là người hiện đại hay là bọn họ là người hiện đại?
Trong phủ cũng chẳng có ai có thể cho ta lời khuyên, ta đành phải khẩn cấp liên hệ với đám bạn bè xấu thường ngày cùng ta ăn uống vui chơi, tìm sự trợ giúp từ bọn chúng.
