XUYÊN VÀO THẾ GIỚI MÌNH VIẾT, TÔI KHÔNG THỂ CHỜ ĐƯỢC NGÀY PHẢN DIỆN KẾT HÔN

Chương 1

Tôi xuyên không vào cuốn tiểu thuyết mình viết được ba mươi năm.

Tôi đã trút hơi thở cuối cùng trong căn phòng thuê chật hẹp.

Có thể là do một căn bệnh nào đó, hoặc cũng có thể là do hệ thống.

Có lẽ là cả hai.

Tôi không rõ nữa.

Nhưng cũng coi như là một kết thúc khá đàng hoàng rồi.

Trong hơn mười năm qua, tôi đã nhận nuôi nhân vật phản diện, thay đổi cốt truyện.

Một cuốn ngược văn đã biến thành một truyện ngọt ngào, vui vẻ.

Hai nhân vật chính không chịu mở lời đã không bỏ lỡ nhau hết lần này đến lần khác, mà nắm tay nhau đi về phía chân trời.

Nhân vật phản diện từ một đứa trẻ nhặt rác để ăn, đã trở thành một đứa trẻ được yêu thương, tìm thấy người mình yêu, không còn bị tâm lý vặn vẹo biến thái, và không c.h.ế.t không có chỗ chôn.

Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.

Hệ thống có thể đưa tôi về nhà.

Thế nhưng, không hiểu vì sao, tôi vẫn không muốn về.

Mặc dù hệ thống cứ thúc giục.

Tôi cố tình nán lại.

Ở lại thế giới này.

Cho đến khi Giang Chấp bắt đầu dần xa lánh tôi.

Vào một ngày trời âm u, cậu ấy dọn ra khỏi nhà.

Đồ đạc của cậu ấy rất ít.

Nhưng lại dọn đi rất nhiều chuyến.

Tôi dựa vào khung cửa, nhìn cậu ấy đi đi lại lại chuyển đồ.

Khi cậu ấy chuẩn bị rời đi, tôi nhẹ nhàng móc tay vào ống tay áo cậu ấy, khẽ hỏi: "Còn về nhà ở không?"

"Cha, con cần xây dựng gia đình riêng của mình, có thời gian con sẽ về thăm cha." Khóe môi người thanh niên nở một nụ cười nhạt, giọng nói mang theo sự xa cách, cậu ấy dùng thứ đồ đang cầm trên tay nhẹ nhàng hất tay tôi ra. "Cha, đây chẳng phải là con người bình thường mà cha mong muốn sao?"

Phải rồi.

Mặc dù tôi biết.

Chim non vỗ cánh rồi sẽ rời tổ.

Nhưng cảm giác chua xót và đắng nghét cuộn trào từ dạ dày, nghẹn lại nơi cuống họng.

Khiến người ta có cảm giác muốn nôn mửa.

Tôi bất giác nhớ lại, sau khi xuyên không trở thành nhân vật phụ pháo hôi không quan trọng này trong tiểu thuyết, việc đầu tiên tôi làm là đến ngôi làng hoang phế đó tìm tiểu phản diện đang giành thức ăn với lũ chó hoang.

Đôi mắt cậu bé nhìn tôi vừa đen vừa sâu, không hề trong trẻo.

Không giống ánh mắt của một đứa trẻ.

May mắn là tôi biết rõ cốt truyện.

Trước khi cha cậu bé bỏ đi đã nói với cậu bé rằng tôi, nhân vật phụ này, sẽ đến đón cậu.

Thế là tiểu phản diện cứ nuôi hy vọng ở đó, chờ đợi.

Thực ra, nhân vật phụ này đã chẳng hề để tâm đến lời dặn dò đó, sau khi nuốt trọn mấy ngàn tệ của cha cậu bé, đã quên bẵng tiểu phản diện đi.

Ban đầu, chi tiết này là để tạo ra xung đột kịch tính, làm cái cớ cho sự hắc hóa của nhân vật phản diện.

Nhưng giờ đây, tôi lại dùng chính cái cớ đó, đưa tay về phía cậu bé: "Cha con đã giao phó con cho ta. Từ nay về sau, ta chính là cha con."

"... Cha là, Chu Tri Niên."

Cậu bé khẽ nói.

Tôi có chút ngạc nhiên: "Đúng vậy."

"Cha nói, cha sẽ đến đón con." Đứa trẻ nghẹn ngào, dùng sức lau khô tay mình, cẩn thận đặt nhẹ lên tay tôi. "Con đã đợi cha rất lâu rồi, sao giờ cha mới đến?"

Đứa trẻ bé bỏng ngày ấy.

Tôi đã nuôi lớn.

Cậu ấy đã cao hơn tôi, có thể tự mình đối mặt với bão tố của thế giới.

Và rồi, vỗ cánh bay khỏi tổ của chúng tôi.

Cho đến khi tôi chết, cậu ấy vẫn không quay đầu lại.

 

 

back top