Giang Chấp nhất quyết đòi về nhà tôi.
Lý Tuân biết tình trạng hiện tại của cậu ấy, có chút không yên tâm.
Người thanh niên dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lý Tuân, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không c.h.ế.t đâu, anh yên tâm đi."
Cậu ấy nói: "Cha muốn tôi sống lâu trăm tuổi."
Nói xong câu này, Lý Tuân cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thời gian này cậu nghỉ ngơi cho tốt, chuyện công ty cậu, tôi sẽ xin nghỉ giúp cậu."
"Cảm ơn, tôi nợ cậu một ân tình."
Giang Chấp nói xong, bước vào phòng.
Lý Tuân sầu não châm một điếu thuốc, điện thoại lại reo lên.
Tôi vẫn chưa rời đi.
Thì nghe thấy bên kia say khướt, còn gọi tên ai đó.
"Lý Tuân, cậu nghĩ, tôi còn có thể theo đuổi lại vợ tôi không? Tôi còn hy vọng không?"
"Có hy vọng, rạp xiếc có vai diễn cho cậu. Cậu đợi tôi, tôi qua ngay, đừng có đi quấy rầy vợ cũ của cậu nữa nghe chưa?"
Vị bác sĩ trẻ tuổi chửi thề một tiếng, cúp điện thoại, cậu ta cũng chẳng còn tâm trạng hút thuốc nữa, "Tôi vượt qua năm cửa ải c.h.é.m sáu tướng thi đậu vào đây là để giúp đám ngốc này lau đ.í.t à?"
Cậu ta vừa lầm bầm, vừa nhìn cánh cửa phòng đóng chặt một lần nữa.
Rồi quay lưng rời đi.
