Không khí trong xe c.h.ế.t lặng.
Giang Chấp cúi đầu, ôm chặt hộp đựng tro cốt.
"Chuyện này quá đột ngột." Lý Tuân phá vỡ sự im lặng.
Tôi cũng đồng tình gật đầu.
Hệ thống nói với tôi nhiệm vụ hoàn thành ba mươi giây sau, tôi đã quang vinh thăng thiên.
Giang Chấp im lặng.
"Chú Trần sẽ không muốn thấy cậu như thế này đâu, tiếp theo cậu định làm gì?" Lý Tuân tự mình tiếp tục nói.
"Nghỉ ngơi một lát, xử lý hậu sự cho cha." Bóng người im lặng nãy giờ cuối cùng cũng mở lời.
"Cha đã ngăn cản tôi, tôi không nên nghĩ đến việc rời đi, nếu tôi ở bên cạnh cha, cha bị bệnh tôi có thể phát hiện ngay." Giang Chấp nói, "Tất cả là tại tôi."
Sao cậu ấy lại nghĩ như vậy?
Không phải thế đâu.
Vì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Đã đến lúc phải rời đi.
"Chuyện này, ai có thể biết trước được chứ? Hơn nữa cậu dọn ra khỏi đó, cũng là để điều trị mà không muốn chú ấy phát hiện, sợ chú ấy lo lắng, đúng không?" Lý Tuân an ủi, "Chúng ta đều không phải thần tiên."
"Không."
Cậu ấy lắc đầu, chậm rãi nói.
"Vì tôi vẫn còn yêu cha tôi, nên lời thề của tôi đã không được thực hiện, ông trời đã giáng xuống hình phạt."
"Tôi quả nhiên, là một sao chổi."
Câu nói này...
Tôi sững người.
Trong tiểu thuyết, khi nhân vật phản diện sắp chết.
Tôi cũng đã viết câu thoại này cho cậu ấy.
Trong truyện, cậu ấy bị bắt vì cố ý g.i.ế.c người và tội phạm kinh tế.
Cậu ấy đứng trên đỉnh núi, trong thời gian hút hết một điếu thuốc, nhìn lại cả cuộc đời mình, sau đó nhảy xuống.
Câu chuyện của cậu ấy kết thúc tại đó.
Còn lúc này.
Cậu ấy có công việc đàng hoàng.
Một cuộc đời đang nở rộ.
Cậu ấy không nên vì cái c.h.ế.t của một người cha nuôi, mà nói ra những lời như vậy.
Con người ai rồi cũng phải sinh ly tử biệt, huống hồ tôi vốn đã lớn tuổi hơn cậu ấy rất nhiều.
Tôi sẽ đi trước cậu ấy, chỉ là thời gian rời đi sớm hay muộn thôi.
