Nghe tin này, sắc mặt Giang Chấp rất bình tĩnh.
Sau khi hỏi rõ nhà tang lễ ở đâu, cậu ấy cất chiếc nhẫn vào túi áo.
Biểu cảm rõ ràng không thay đổi gì, nhưng tôi cảm thấy trong con ngươi đen thẫm của cậu ấy chứa đựng một đám mây đen nặng trịch, đầy nước mưa.
Lý Tuân khẽ nhíu mày, dường như cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, ánh mắt lo lắng rơi trên người Giang Chấp.
"Không cần diễn nữa, cha tôi đã không còn quan tâm nữa rồi." Giang Chấp bất lực vẫy tay.
Những người tham dự cứ thế tản đi.
Lúc này tôi mới kinh ngạc nhận ra, hóa ra đây đều là diễn viên quần chúng.
Không phải.
Tôi giật giật khóe miệng, có tiền làm gì không được, tại sao cứ phải đốt như vậy.
Tôi đâu có bắt cậu ấy phải kết hôn.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy...?" Cô dâu có vẻ hơi mơ hồ.
Lý Tuân dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy rời đi.
Cô gái nhỏ vội vàng gật đầu, nhanh chóng rời khỏi đây.
Chẳng mấy chốc, trong phòng tiệc lộng lẫy, chỉ còn lại cậu ấy và Lý Tuân.
À, đúng rồi, và cả tôi nữa.
Tôi thấy Giang Chấp rũ mắt, tay run rẩy, mở khóa điện thoại mấy lần không thành công.
"Chú ấy có chuyện gì à...?" Lý Tuân hỏi.
"Ông ấy..." Yết hầu người thanh niên chuyển động, môi hé mở, nhưng chỉ phát ra tiếng nức nở, "Ông ấy đang đợi tôi đến đón."
Nói xong, cậu ấy cố chấp tiếp tục mở khóa.
Tiếng "Đinh đong" vang lên.
Cuối cùng cậu ấy cũng mở khóa thành công.
Tôi đi bên cạnh cậu ấy, thò đầu nhìn.
Màn hình khóa điện thoại của cậu ấy vẫn là ảnh chụp chung của tôi và cậu ấy.
Tôi đeo kính, tóc hơi dài, cong mắt nhìn vào ống kính.
Đó là bức ảnh chụp chung khi cậu ấy còn học cấp ba, chụp ở cổng trường.
Tôi rất thích, Giang Chấp cũng rất thích, tôi rửa ra đóng khung, Giang Chấp còn xin tôi bản điện tử.
Nhưng chỉ mới qua vài năm ngắn ngủi.
Chúng tôi đã âm dương cách biệt.
Tôi nhắm mắt lại, lòng ngổn ngang.
Việc tôi xuyên không, mang cậu ấy về bên mình, cách làm này có đúng không?
Tôi không chắc nữa.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ.
Có thể cho Giang Chấp ăn no, học hành tử tế, thay đổi số phận bi thảm của cậu ấy, sau đó hoàn thành sứ mệnh của mình, cậu ấy có thể sống hạnh phúc suốt đời.
Đây cũng là sự chuộc tội của tôi, một tác giả.
Nhưng bây giờ, những gì cậu ấy thể hiện ra.
Lại khiến tôi bắt đầu nghi ngờ sự xuất hiện của mình là đúng hay sai.
Cách làm của tôi là đúng hay sai?
...
Lý Tuân không nói gì nữa.
Đôi lông mày nhíu chặt tiết lộ tâm trạng không ổn định của người thanh niên.
Trực giác của một bác sĩ khiến cậu ta nhạy bén nhận ra điều gì đó đã xảy ra.
"Tôi đưa cậu đi, trạng thái này của cậu không thích hợp lái xe." Cậu ta nói.
Giang Chấp gật đầu.
Cậu ấy dường như đã không còn sức để nói.
Cho đến khi lên xe, có vẫn không nói một lời.
Chỉ là cứ cố chấp gọi vào số điện thoại của tôi.
Không ai trả lời.
Máy bận.
Cúp máy, rồi gọi lại.
Cho đến khi càng lúc càng gần nhà tang lễ.
Cậu ấy ngồi thẳng, tay nắm chặt điện thoại.
Chăm chú nhìn vào nhà tang lễ.
Khi xuống xe.
Cậu ấy hỏi Lý Tuân: "Chắc là nhầm lẫn rồi nhỉ."
Người thanh niên đặt tay lên vô lăng, nhìn Giang Chấp bằng ánh mắt phức tạp.
Người thanh niên mặc vest chỉnh tề, ngoại hình tuấn tú.
Nhưng giờ đây lại mang vẻ mặt như một con ch.ó mất chủ.
