Ngạc nhiên thay đối với tôi.
Giang Chấp đã kiểm soát được cảm xúc của mình.
Cậu ấy kiểm tra thông tin cá nhân của tôi, ký tên vào đơn xác nhận.
Cậu ấy không gửi tro cốt tôi ở đây.
Mà mua một chiếc hộp đựng tro cốt khá đẹp.
Mang về nhà cùng.
Trong sân rộng rãi của lò hỏa táng.
Cậu ấy nhìn khói đen bốc lên.
Tôi đút hai tay vào túi, cũng nhìn làn khói ấy bay lên.
Dù sống có cao thấp béo gầy thế nào.
Chết rồi cũng hóa thành một nắm đất vàng.
Tôi không biết Giang Chấp đang nghĩ gì.
Hay nói cách khác, mặc dù tôi đã viết ra nhân vật này, đã làm cha nuôi cậu ấy hơn mười năm.
Nhưng, tôi không hiểu cậu ấy.
Gió lạnh cuốn theo những mảnh quần áo cũ bị đốt thành tro bay lượn.
Giang Chấp đứng bất động như tượng cuối cùng cũng cử động, cậu ấy sải bước về phía Lý Tuân đang chờ đợi.
Tôi cũng thở dài, đi theo.
