Địch Triết nghĩ, nếu mình là một con vật, hiện tại đã phản ứng kích động mà xù lông rồi.
Cậu ta theo phản xạ lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Thẩm Yến Đông bực bội ngăn chặn ác niệm của chính mình, chỉ là vẫn nắm lấy tay Địch Triết, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa khớp xương nổi lên ở cổ tay cậu ta, tựa như đang trấn an, chậm rãi thở ra nói: “... Cậu nói tiếp đi.”
Sự thay đổi này thật sự quá nhanh, quá ngắn ngủi.
Địch Triết còn chưa kịp phản ứng, cứ như thể khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu ta.
Chỉ có trái tim vẫn còn đang kinh hoàng.
Địch Triết không thể nói rõ lúc này mình rốt cuộc là hoảng hốt hay là rung động, cậu ta vội vàng bổ sung: “Trước kia, trước kia tớ chưa từng thấy cậu như vậy... Khi tớ thích cậu, cậu là một người lý trí, bình tĩnh, thanh cao lạnh lùng theo ý tớ.”
“Họ nói cậu quá lãnh đạm, nhưng tớ cảm thấy đó là có ranh giới. Bạn học tìm cậu giúp đỡ, chỉ cần cậu rảnh, cậu đều sẽ giúp mà.”
“Tớ biết tớ là người cả thèm chóng chán, tớ chốc lát thích một người, chỉ cần làm tớ rung động lần đầu tiên, tớ sẽ thử đi tỏ tình. Tớ lúc đó, kỳ thật cũng chưa nghĩ thông, giống như mùa xuân đến trong giới động vật, tớ bắt đầu kỳ tìm bạn đời của mình.”
“Bây giờ nghĩ lại thì rất ngu xuẩn thôi...”
“Tớ gửi thư tình cho người ta, có khi bị chê cười, có khi bị ném đi, phần lớn thời gian là từ chối đơn giản, chỉ có cậu cho tớ lý do rất chi tiết. Tớ lúc đó liền nghĩ, cậu thật không giống ai, so với bạn bè cùng trang lứa, cậu thật trưởng thành ổn trọng.”
“Tớ rất thích cậu như vậy. Sau đó trong tưởng tượng của tớ, tự tiện tô vẽ cậu theo hướng này.”
“Nhưng bây giờ... Tớ phát hiện cậu cũng không hoàn toàn chỉ có mặt sáng, tớ nghĩ, tớ cần phải nhận thức lại cậu một lần trước đã...”
Nói đến đây, Địch Triết dừng lại, cẩn thận đánh giá từng chút thay đổi thần sắc của Thẩm Yến Đông, từ đó thăm dò xem thái độ Thẩm Yến Đông như thế nào.
Theo từng lời cậu ta nói xuống, sự lạnh lẽo trên mặt Thẩm Yến Đông dần dần tan đi, chuyển sang hòa hoãn.
Cậu ấy vừa táo bạo lại vừa phiền não.
Cậu ấy thật sự không thích nhìn thấy Địch Triết sợ hãi nhìn mình như vậy.
Thẩm Yến Đông nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Địch Triết.
Địch Triết vừa thấy cậu ấy liền cười, tràn đầy tình thích, đó là một loại cảm xúc giống như trực tiếp chảy ra từ trong tim, là sự yêu thích gần như vô tri, hoàn toàn từ tận đáy lòng.
Địch Triết chính là như vậy, thích thì thích, bối rối thì bối rối.
Tay Thẩm Yến Đông vốn đang chộp lấy cổ tay Địch Triết, lúc này nới lỏng ra, trượt về phía trước, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay cậu ta, năm ngón tay lồng vào kẽ ngón tay Địch Triết, nhéo nhéo ngón tay cậu ta.
Cái cách xoa này có chút lạ lùng, ý ngứa nhẹ nhàng dường như dọc theo mạch m.á.u lén lút bò lên.
Tay cậu ta cứ như vậy bị Thẩm Yến Đông thưởng thức một lát, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy.
Tiếp theo Thẩm Yến Đông hơi nghiêng đầu, chủ động áp khuôn mặt xinh đẹp của mình vào lòng bàn tay cậu ta, cứ như vậy yên tĩnh ngưng thần nhìn cậu ta.
Không thể không nói, đối với khuôn mặt xinh đẹp này của Thẩm Yến Đông, Địch Triết thật sự không có chút sức chống cự nào.
Gương mặt này chính là ông trời đo ni đóng giày theo sở thích của cậu ta.
Cậu ta đặc biệt thích đôi mắt Thẩm Yến Đông, hình dạng yêu dã, đầu lông mi đen nhánh hơi cong cong, khi chớp mắt nhẹ nhàng một cái, giống như lông chim cào vào n.g.ự.c cậu ta, thật sự ngứa ngáy.
“Bộ dạng tớ mà cậu không thích sau này tớ sẽ không bao giờ làm nữa, cậu thích tớ như thế nào, sau này tớ sẽ duy trì như thế đó.”
Thẩm Yến Đông nói, giống như đang câu dẫn cậu ta vậy.
Thôi được, không phải “giống như”, chính là đang câu dẫn cậu ta.
Thật là không biết xấu hổ mà mày. Địch Triết mắng thầm mình, Sao mày lại dễ dàng mắc câu như vậy chứ?
Địch Triết bị quấy nhiễu đến mức căn bản không thốt nên lời từ chối, ấp úng mà, chỉ nói: “Vậy... Vậy làm sao làm được chứ? Đó không phải là thật, đó chỉ là giả vờ thôi.”
Thẩm Yến Đông nói: “Cậu thích thì tớ sẽ giả vờ cả đời.”
Trái tim Địch Triết run rẩy.
...
Vài ngày sau khi về trường, Địch Triết vẫn còn suy nghĩ lời nói của Thẩm Yến Đông, vừa nghĩ đến liền trong lòng bắt đầu hoảng loạn điên cuồng.
Từ sau sự kiện quán bar, cậu ta nhất thời cũng không dám đi ra ngoài lang thang nữa.
Đặc biệt là ngày hôm sau cậu ta vừa về trường, liền gặp Alpha bạn học cùng đi chơi trước đó chào hỏi bát quái với cậu ta: “Mấy ngày nay sao không thấy cậu? ... À đúng rồi, cậu có nghe nói hôm đó ở quán bar, hình như có một Omega động dục, liên lụy làm một Alpha cũng động dục, suýt nữa gây ra chuyện không!”
Địch Triết chỉ có thể cười ngượng, ra vẻ đang lắng nghe.
Bạn học hỏi: “Hôm đó cậu đi lúc nào vậy? Mọi người đều không biết.”
Địch Triết toát mồ hôi lạnh.
Sẽ, sẽ không? Bị biết rồi sao?
Bạn học lại trêu chọc cậu ta nói: “Hôm đó Beta xinh đẹp kia là bạn trai cậu đúng không? Mặc dù hôm đó cậu còn không thừa nhận, nhưng kỳ thật nhìn thoáng qua là có thể nhận ra, là vì cậu ấy quản cậu, cho nên cậu mới đi trước đúng không?”
Địch Triết muốn nói lại thôi: “Vẫn chưa xem như...”
Thôi, chi bằng ngầm thừa nhận.
Bạn học cũng là Alpha, cảm thán nói: “Vẫn chưa xem như, vậy không phải sắp đúng rồi. Tớ sau này đi hỏi thăm một chút, cậu ấy là học viện Luật đúng không? Cảm giác Beta còn khó theo đuổi hơn Omega nhiều. Có thể theo đuổi được Beta ngon lành cành đào như vậy cũng lợi hại nha.”
Trong lòng Địch Triết lại dâng lên một chút lòng hư vinh nhỏ bé.
Kỳ thật tình yêu của cậu ta đối với Thẩm Yến Đông cũng không thiếu thành phần hư vinh đi.
Một Beta xinh đẹp, ưu tú, lại không giả sắc thái với người khác như vậy, nếu là thích cậu ta, thì cậu ta nở mày nở mặt biết bao?
Kỳ thật, gần đây Thẩm Yến Đông đối với cậu ta nhỏ nhẹ lấy lòng như vậy, hoàn toàn thuận theo, liền rất thỏa mãn lòng hư vinh của cậu ta...
Địch Triết không phản bác, để cho lời đồn vô căn cứ nhanh chóng lan truyền.
Khi cậu ta không biết, mọi người đã từ “Alpha Địch Triết hình như đang mập mờ với Beta Thẩm Yến Đông” từng bước biến thành “Xác nhận, Alpha Địch Triết đã hoa đã có chủ, là Beta băng sơn mỹ nhân của học viện Luật!”
Kỳ thật, tình hình thực tế là, Địch Triết vẫn còn đang đau đầu rốt cuộc phải xử lý mối quan hệ với Thẩm Yến Đông như thế nào.
Từ khi trở về ký túc xá trường học, sau khi cậu ta thành thật, Thẩm Yến Đông mỗi ngày đối với cậu ta rất ôn nhu, rất tốt.
Vừa lơ đãng, họ trừ những giờ học thật sự không trùng khớp ra, quả thực còn dính nhau chặt hơn hồi cấp ba.
Khi đó còn chỉ là đi học cùng nhau, bây giờ là cùng ăn cùng ở, như hình với bóng.
Có một hôm, trong đầu Địch Triết đột nhiên nảy ra một ý niệm.
Cậu ta nghĩ, Thẩm Yến Đông đối với cậu ta tốt như vậy, hay là cậu ta làm thụ luôn đi.
Cậu ta lập tức bị chính ý tưởng này của mình làm cho hoảng sợ.
Không được đâu.
Mất mặt lắm chứ?
Cứ trong cái tâm lý rối rắm lặp đi lặp lại này.
Hôm nay.
Hai người đang cùng nhau đi đến căn tin, bị nhóm bạn bè xấu đi chơi trước đây gặp được, người này miệng tương đối vô duyên, thấy hai người họ đi cùng nhau, mở miệng liền nói: “Nha, Địch Triết, gần đây không thấy mày ra ngoài chơi, bị vợ mày quản chặt quá à.”
Vợ tao?
Mày nói Thẩm Yến Đông sao?
Nói năng kiểu gì vậy?
Thẩm Yến Đông sắp nổi giận rồi chứ?
Địch Triết nghĩ, phản ứng đầu tiên là đi xem phản ứng của Thẩm Yến Đông.
Chỉ thấy Thẩm Yến Đông không hề để tâm, một chút không hề có vẻ tức giận, nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta một cái, không nói gì, hoàn toàn là ngầm thừa nhận.
Địch Triết sững sờ: “Ai?”
Ai?????
Khoan đã.
Từ từ.
— Hóa ra còn có thể như vậy sao?
Vậy thì tốt quá rồi!!
Tâm trạng trầm xuống đã lâu của cậu ta, vào giờ phút này, đột nhiên tăng vọt trở lại.
