“Nha, Địch Triết, gần nhất đều không thấy ngươi đi ra ngoài chơi, bị vợ mày quản chặt quá à.”
Khi nghe thấy những lời này, Thẩm Yến Đông cảm thấy không phải hoàn toàn không liên quan đến mình, nhưng cũng không để trong lòng.
Cậu ấy thậm chí còn hơi khoái.
Ít nhất đây là cách ngoại giới hiểu được mối quan hệ mập mờ giữa cậu ấy và Địch Triết.
Không tồi. Tiếp tục duy trì.
Ngày tháng lâu rồi, để tất cả mọi người biết Địch Triết là của cậu ấy.
Nhưng mà, cậu ấy vô tình nhìn về phía Địch Triết, lại phát hiện, Địch Triết như cánh hoa khô héo bị mặt trời phơi đến, thế mà! Lại cao hứng lên một cách mắt thường có thể thấy được!
Thẩm Yến Đông cảm thấy bất ngờ.
Mãi cho đến khi họ về ký túc xá, Địch Triết vẫn tràn đầy sự cao hứng, dường như còn có chuyện muốn hỏi cậu ấy.
Yến Đông án binh bất động, quan sát Địch Triết ngượng ngùng xoắn xuýt, xoa bóp vặn vẹo một lúc lâu, mới lấy hết can đảm hỏi cậu ấy: “Buổi chiều, họ nói cậu là vợ tớ, sao cậu không phủ nhận vậy?”
Đồ ngốc, cậu nói đi?
Thẩm Yến Đông cười nhẹ nhàng.
Địch Triết bị cậu ấy cười đến bồn chồn, Thẩm Yến Đông mới dùng một giọng điệu tự nhiên muốn làm gì cũng được, nói: “Cậu vui là được.”
Địch Triết giả vờ làm bộ bối rối nói: “Nhưng mà, những người đó rất bát quái, cậu không phủ nhận, qua một thời gian, cả học viện đều biết cậu là vợ tớ, vậy phải làm sao đây?”
Lông mày Thẩm Yến Đông hơi nhếch lên: “Vậy không phải càng tốt sao?”
Mặt Địch Triết đỏ bừng.
Lại không nói gì.
Thẩm Yến Đông có thể cảm nhận được Địch Triết rất cao hứng, điều này khiến tâm trạng của cậu ấy cũng sáng lên, đồng thời, trong lồng n.g.ự.c cũng dâng lên một cảm giác bị đè nén khó giải thích, hai thứ lẫn lộn vào nhau, vô cùng mâu thuẫn.
Hiện tại cậu ấy vừa vui mừng, vừa phẫn nộ, lại thấy buồn cười, còn rất hối hận.
Cậu ấy đã đau khổ rối rắm lâu như vậy.
Hóa ra, chỉ cần hai chữ “ông xã” là giải quyết được.
... Sao không nói sớm.
Buổi tối.
Địch Triết nhận được điện thoại bố mẹ gọi đến, quan tâm cuộc sống đại học của cậu ta thế nào.
Trò chuyện một lúc, không có gì bất ngờ khi hỏi về Thẩm Yến Đông.
Mẹ cậu ta giận dỗi hỏi: “Hai đứa làm lành chưa?”
Địch Triết biết rõ mà vẫn hỏi: “Ai ạ?”
Mẹ cậu ta: “Còn ai nữa? Ở cùng phòng ngủ với con, cái đứa mà con theo đuổi hai năm không được, bây giờ đảo ngược lại theo đuổi con ấy.”
Địch Triết ấp úng.
“Nhìn cái bộ dạng không tiền đồ của con.” Mẹ cậu ta nói, “Tuy nhiên, tuổi trẻ thì cứ như vậy, yêu đương chốc lát lên trời chốc lát xuống đất. Giữa hai đứa nếu có hiểu lầm gì, nói rõ ra cũng tốt.”
Địch Triết chỉ nắm được từ khóa: “Con không có hẹn hò với cậu ấy.”
Mẹ cậu ta: “Được rồi được rồi, không có thì không có.”
Đây đúng là chuyện hoặc là không đến, hoặc là đến cùng lúc.
Cúp điện thoại mẹ không lâu, cậu út liền liên lạc với cậu ta, hỏi còn muốn dẫn cậu ta đi câu lạc bộ chơi không.
Kỳ thật Địch Triết đã không còn quá nhiều hứng thú, hơn nữa, cậu ta cũng sợ hãi tình huống ở hộp đêm lần trước.
Địch Thành Vũ cười đùa nói: “Tao nghe nói, Beta kia theo đuổi mày đến tận trường, hai đứa lại cặp với nhau, sao vậy, phải giữ trinh tiết cho vợ à?”
Địch Triết vừa nghe, không vui: “Bố cháu nói cho chúà? Ông ấy sao lại nói hết chuyện của cháu ra ngoài, đúng là cái miệng thùng múc!”
Địch Thành Vũ ha ha cười: “Cháu còn muốn cậu ấy không? Chú nói cái Beta kia ấy.”
Nếu mà muốn.
Sẽ đau mông.
Địch Triết bối rối nghĩ.
Địch Triết lảng sang chuyện khác: “Nói cậu ấy làm gì? Không phải nói chuyện dẫn cháu đi chơi sao?”
Địch Thành Vũ: “Mày không phải không dám đi sao?”
Địch Triết cứng miệng: “Cháu không có gì không dám.”
Địch Thành Vũ cười nhạo một tiếng, chế giễu cậu ta nói: “Gần đây không ở kỳ mẫn cảm chứ? Cái loại tiểu xử nam Alpha như mày, tin tức tố mẫn cảm nhất, gặp Omega nào cho nhiều tin tức tố một chút nói không chừng liền nóng lên ngay.”
Mình cũng không phải xử nam!
... Chỉ là tư thế cơ thể không giống như cậu ta mong muốn mà thôi.
Địch Triết suýt nữa buột miệng nói ra, lời nói đến bên miệng lại nuốt vào.
Địch Triết tìm cớ nói: “Khi nào ạ? Lịch học của cháu kín lắm, cháu xem cháu có rảnh không.”
Địch Thành Vũ một lòng muốn làm hư cậu ta: “Không cần nhìn, mày muốn đi thì cuối tuần tao dẫn mày đi, chắc chắn không có khóa đâu.”
Thế là, chuyến đi cứ nửa vời như vậy được ấn định.
Rõ ràng là muốn đi chơi, trong lòng Địch Triết lại rất không phải mùi vị.
Luôn cảm thấy có lỗi với Thẩm Yến Đông.
Hơn nữa, cảm giác Thẩm Yến Đông nói không chừng sẽ biết... Vừa cúp điện thoại cậu ta liền bắt đầu hồn xiêu phách lạc.
Ngay lúc này.
Tiếng nước phòng tắm ngừng, Thẩm Yến Đông tắm xong đi ra, trên người là một bộ áo ngủ cotton xám rất bình thường, tóc còn ướt sũng, tóc được vuốt ra sau hết, lộ ra cả khuôn mặt xinh đẹp đến kinh người.
Địch Triết thầm nghĩ, cậu ta cảm thấy Omega ở câu lạc bộ dù có xinh đẹp đến mấy, cũng sẽ không đẹp và hợp ý cậu ta như Thẩm Yến Đông.
Thẩm Yến Đông nhìn cậu ta thêm hai mắt, đột nhiên mỉm cười, giống như cầm một sợi đường tơ hư vô, dính lên: “Sao vậy? Nhìn tớ như vậy.”
Thẩm Yến Đông không cười là sự đối lập giữa diện mạo yêu mị và khí chất cao lãnh, nhưng một khi cười rộ lên, Địch Triết liền cảm thấy rung động đến run rẩy.
Địch Triết vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn nhiều, nhìn nữa cậu ta thật sự muốn sa ngã.
Thẩm Yến Đông lại không nhanh không chậm đi đến bên cạnh cậu ta, đưa tay ấn vào eo sau cậu ta, ôm về phía trước và nhẹ nhàng đẩy: “Trời lạnh, đừng đứng ở ban công trúng gió, mau về phòng đi.”
Đây là vô tình sao?
Địch Triết nghĩ.
Là cậu ta quá nhạy cảm.
Thẩm Yến Đông một tay đặt lên eo cậu ta, cậu ta liền nhớ đến một vài ký ức bị ấn trên giường.
Cả người đều trở nên không tự nhiên.
Cậu ta không muốn nhớ lại cái loại sảng khoái không phù hợp với khí chất Alpha đó.
Địch Triết bất động thanh sắc mà dịch sang bên cạnh nửa bước, tạm thời kéo ra khoảng cách.
Tay Thẩm Yến Đông rơi vào khoảng không, buông xuống, giấu trong bóng tối, thất vọng xoa nhẹ đầu ngón tay.
Trên mặt cậu ấy vẫn là nụ cười ôn nhu, ánh mắt lấp lánh, đột ngột nói: “Đừng sợ tớ, Tiểu Triết, tớ sẽ không tùy tiện chạm vào cậu. Chờ đến kỳ mẫn cảm của cậu, cậu cần tớ, tớ lại chăm sóc cậu.”
Địch Triết lúc này đột nhiên lần đầu tiên cảm thấy kỳ mẫn cảm của Alpha không tốt, hoàn toàn không có quy luật, không biết lúc nào sẽ đột phát.
Trước đây cậu ta còn khoe khoang với các đàn em về tinh lực tràn đầy của mình.
Bây giờ thì... Bây giờ bắt đầu thanh tâm quả dục có kịp không?
Không đúng.
Cậu ta sợ một Beta làm gì?!
Hơn nữa, Beta lại không tiếp nhận được tin tức tố.
Không phải tình huống mất kiểm soát tin tức tố nghiêm trọng lần trước, kỳ mẫn cảm bình thường chỉ là hơi nóng lên, sau đó muốn đánh máy bay thôi, cậu ta hoàn toàn có thể giả vờ không có chuyện gì xảy ra mà.
Địch Triết tính toán như thế.
...
Thoáng chốc đã đến ngày thứ bảy.
Tối ngày hôm trước Địch Triết đã cảm thấy cơ thể hơi khó chịu, đợi đến sáng sớm dậy, cậu ta liền phát hiện thật sự không ổn.
Vén chăn lên, toàn bộ đều là mùi tin tức tố của cậu ta.
Gần cuối mùa thu, trời hửng sáng muộn, Địch Triết sờ soạng đi vào phòng vệ sinh, không rên một tiếng mà làm một lần, nhưng lại rất nhanh lại đứng lên.
Địch Triết lập tức hiểu ra, kỳ mẫn cảm của cậu ta đến rồi.
Cậu ta tay chân nhẹ nhàng trở lại phòng, thấy Thẩm Yến Đông vẫn còn đang ngủ, không có thay đổi gì so với lúc cậu ta rời giường, chắc là chưa tỉnh.
Hiện tại thì không phát hiện, nhưng cậu ta nếu tiếp tục ở lại đây thì không chừng sẽ bị lộ.
Địch Triết nín thở, mở tủ quần áo, lấy xuống một chiếc áo khoác, vừa định thay quần áo, liền nghe thấy giọng Thẩm Yến Đông: “Hôm nay cậu sao lại dậy sớm vậy?”
Tay Địch Triết run lên.
Cậu ta tự nhủ trong lòng: Không sao không sao, Thẩm Yến Đông là Beta, cậu ấy không ngửi được tin tức tố, cậu ấy không biết kỳ mẫn cảm của mày.
Địch Triết làm bộ trấn tĩnh mà nói: “Tớ đi ăn sáng, có cần giúp cậu mang về không?”
Thẩm Yến Đông: “Cậu đợi chút, tớ đi cùng cậu.”
Địch Triết: “Không cần đâu, cậu ngủ đi, tớ đi mua cho cậu, ngày thường toàn cậu mang cho tớ, hôm nay đến lượt tớ mua đi.”
Địch Triết nói, liền muốn mở cửa đi ra.
Quá hoảng loạn.
Đã quên cửa khóa trái, vặn hai cái không mở ra mới run rẩy đi mở khóa bảo hiểm.
Nhưng ký túc xá chỉ lớn như vậy, từ mép giường đến cửa cũng chỉ vài bước chân.
Thẩm Yến Đông không cần phải vội vã, cũng kịp thời rời giường đến bên cạnh cậu ta.
Địch Triết ngửi thấy mùi thơm trên người Thẩm Yến Đông, rất thơm.
Thật tà môn... Rõ ràng không phải tin tức tố, cậu ta đỏ mặt tim đập cái gì chứ!
Địch Triết cúi đầu.
Mu bàn tay cậu ta bị Thẩm Yến Đông bao lấy.
Địch Triết nghĩ, Không được, hôm nay mình không uống rượu, cũng không mất kiểm soát tin tức tố, không thể như vậy nữa.
Cậu ta nhất định phải ngẩng cao đầu... Alpha phải có dáng vẻ Alpha, làm sao có thể bị Beta khắc chế chứ?
... Chính lúc đang suy nghĩ miên man, Thẩm Yến Đông nói bên tai cậu ta: **“Cậu có phải kỳ mẫn cảm đến rồi không? Ông xã.”
Thẩm Yến Đông gọi cậu ta là gì??
Hai chữ “Ông xã” lập tức chạm đến điểm sảng khoái tinh thần của Địch Triết, cậu ta giật mình một cái, sướng đến toàn thân tê dại.
