BẠCH NGUYỆT QUANG BỊ ĐÁNH CẮP THÂN PHẬN

Chương 97

So với lần trước, lần này tin tức tố bùng nổ càng thêm kịch liệt, nhưng Quý Tụng Mân trước sau đều kiềm chế đúng mực, ít nhất, không có làm hỏng đồ vật nữa.

Cho dù Beta khoang sinh sản không có khả năng mang thai, nhưng, bất kể là một phần nghìn xác suất hay một phần vạn khả năng, anh ta đều không muốn đánh cược.

Yến Trì bị lăn qua lộn lại giày vò, toàn thân nhỏ mồ hôi, Alpha nằm trên người anh, áp vào nách tai anh, triền miên lại cố chấp lặp đi lặp lại:

“...... Em bé.”

Muốn thật lòng yêu quý em bé, anh ta có Yến Trì một người là đủ rồi.

Thời gian không ngừng kéo dài dưới sự rửa trôi của ánh nắng, trong sự tiếp xúc dài dòng, sự tồn tại của chiếc miếng cắn bị không ngừng phóng đại, sự bận tâm của Alpha đối với nó cũng càng thêm nồng liệt.

Anh ta thậm chí ôm lấy eo Yến Trì, thử hỏi mật mã rốt cuộc là gì.

Khát vọng xấu xa chiếm thượng phong, Quý Tụng Mân cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ trong lòng, nhưng tâm lại rất bình tĩnh.

Anh ta biết, Yến Trì nhất định sẽ không nói cho anh ta, dù sao trước khi kì mẫn cảm bắt đầu, chính mình đã chuyên môn dặn dò, mật mã miếng cắn, nhất định đừng nói.

Yến Trì bị làm cho ngây người chậm rãi chớp mắt, anh nhìn thẳng Quý Tụng Mân, như là đã hiểu Alpha vừa rồi nói lời đó là có ý gì.

Rất lâu sau, anh vươn cánh tay bủn rủn, sờ lên lớp vỏ lạnh lẽo của chiếc miếng cắn: “Là nó làm anh khó chịu sao......”

Quý Tụng Mân nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, mơ hồ “Ừm” một tiếng.

“Ô, vậy à.” Yến Trì lại chớp mắt, một chút nước mắt còn sót lại theo đuôi mắt trượt vào tóc mai, anh nói, “Vậy anh lại đây một chút.”

Alpha nghe lời tới gần.

Yến Trì ngồi dậy, nói mấy con số bên tai anh ta, không có quy luật gì, giống một chuỗi mã loạn, nhưng đó rõ ràng là mật mã miếng cắn do Yến Trì thiết lập.

“...... Cứ vậy nói cho anh?” Mặc dù chiếc miếng cắn Alpha một mình một người không thể mở ra, nhưng Quý Tụng Mân vẫn chấn động.

Yến Trì đương nhiên hôn anh ta một chút: “Anh không phải không thoải mái sao, hơn nữa...... Anh đã lâu không hôn em.”

“Quý Tụng Mân, em muốn hôn môi cùng anh.”

“......”

Mật mã được nhập vào, chiếc miếng cắn rơi xuống đất, Yến Trì còn chưa kịp thu tay đã bị Quý Tụng Mân hôn lấy, không lưu lại một khe hở nào.

Ngực Yến Trì dồn dập phập phồng, Quý Tụng Mân tránh ra vài giây cho anh thở dốc, rất nhanh lại hôn trở lại, trong khoảng thời gian ngắn, trường hợp lại có chút khó có thể kết thúc.

Thiếu oxy làm đầu óc Yến Trì choáng váng, anh không thể tránh khỏi nụ hôn của Quý Tụng Mân, đơn giản rất nhanh nghĩ thông suốt, vì thế thuận lợi nằm yên mặc kệ hôn, trong mơ hồ còn đưa ra kiến nghị: “Đã tê rồi...... Anh nhẹ một chút...... Anh cắn trúng lưỡi em rồi......”

Không biết náo loạn bao lâu, chuyện tình hoang đường mới tạm thời hạ màn.

Quý Tụng Mân một tay ôm Yến Trì, tay kia không nhanh không chậm giúp người yêu chải vuốt mái tóc rối bù. Tóc đen mềm mại truyền qua kẽ ngón tay, Quý Tụng Mân không nhịn được cúi đầu, lại hôn hôn lên trán Yến Trì trơn bóng.

“Ong ong, ong ong—”

Chợt, chiếc điện thoại bị quét xuống sàn nhà bỗng nhiên vang lên.

Nghe ra là điện thoại của mình, Quý Tụng Mân lười biếng liếc nhìn.

Anh ta vốn không tính toán nghe, nhưng nhìn dãy số lạ kia, anh ta vô duyên sinh ra một loại dự cảm...... Sự chiếm hữu dục chưa từng có của Alpha quấy phá, anh ta đã nghe điện thoại.

Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nói trẻ tuổi mà quen thuộc:

“Anh?”

“Em là Quý Việt Đình.”

Quý Tụng Mân ôm Yến Trì đang mơ màng sắp ngủ, như có như không đáp lời.

“Mẹ nói anh về nước, thảo nào em tỉnh lâu như vậy anh cũng chưa tới thăm em một cái,” Quý Việt Đình có chút ganh đua,

“Em gần đây phục hồi chức năng không tồi, bà ấy cuối cùng cũng cho phép em dùng điện thoại, ơn trời, những ngày bị cắt mạng em thật sự muốn ngộp thở c.h.ế.t mất.”

“Tìm anh có chuyện gì?”

“Cũng, cũng không có gì......” Quý Việt Đình do dự một lát, có chút ngượng ngùng nói, “Em chỉ là...... muốn nói tiếng cảm ơn với anh. Lúc đó tình huống khẩn cấp, em ngất xỉu, cũng chưa kịp.”

Quý Tụng Mân không nói gì, chỉ giống như dỗ trẻ con nhẹ nhàng vỗ lưng Yến Trì.

“Lần đua xe đó nếu không phải anh kịp thời lao tới chặn, em phỏng chừng...... Tuy rằng nằm lâu như vậy, nhưng em hiện tại cũng không mất đi cái gì.” Quý Việt Đình thành khẩn nói, “Anh, thật sự cảm ơn anh.”

Suy nghĩ của Quý Tụng Mân phiêu lãng theo giọng nói của đối phương.

Bảy tám tháng trước, Quý Việt Đình theo lời khuyến khích của bạn bè đi đua xe trên núi, Quý Tụng Mân trước nay không quản chuyện này, nhưng ngày hôm đó khi họ gặp nhau ở nhà cũ, đối phương lại nói cho anh, mình tính toán về nước.

Thần kinh bị một thứ gì đó vô danh chọc trúng, Quý Tụng Mân gần như theo bản năng hỏi: Cậu muốn theo đuổi người nào đó?

Quý Việt Đình kinh ngạc, hỏi anh làm sao biết, hoàn toàn không nhớ rõ những lời hùng hồn mình đã nói với anh trai trong đêm say rượu nhiều năm trước.

Thấy người anh trai như khúc gỗ kia không nói lời nào, Quý Việt Đình nói: “Nhiều năm như vậy em cũng chưa gặp được người hợp ý, nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy là chính mình năm đó đã bỏ lỡ cái gì...... Cậu ấy là một người rất không tồi.”

“Anh, anh cũng thấy em nên trở về, đúng không?”

Quý Tụng Mân không tỏ ý kiến, không có ngôn ngữ, đầu ngón tay lại hung hăng bấm vào lòng bàn tay.

“Buổi chiều Andy tìm em đi đua xe, chờ thắng cậu ta xong em liền về nhà, đến lúc đó anh nhớ rõ phái cho em chút dự án, tránh em về nước không có việc gì làm.”

Động cơ gầm rú, Quý Việt Đình trẻ tuổi khí phách, không dừng lại lâu, rất nhanh mang theo chiếc siêu xe màu bạc mới mua của mình biến mất ở cuối đường.

Bên tai là tiếng vù vù rất lâu không tan, Quý Tụng Mân đứng cứng thật lâu, ma xui quỷ khiến, thế nhưng cũng theo đi lên.

Anh không biết mình vì cái gì, cũng không dám xác định rốt cuộc mình có phải điên rồi hay không, anh có lẽ là muốn ngăn cản Quý Việt Đình trở về......

Nhưng trước khi mọi chuyện xảy ra, tai nạn lại đến trước một bước.

Trên quốc lộ đèo, chiếc siêu xe màu bạc đột nhiên mất kiểm soát.

Bình xăng đầy, bánh sau bốc lửa, nó chạy như bay hỗn loạn trên vách núi dốc đứng, chỉ thiếu chút xíu nữa là lao ra khỏi vòng bảo hộ —— khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, là Quý Tụng Mân nhấn ga mạnh mẽ lao lên, gắt gao kẹp chặt bên cạnh siêu xe, giúp Quý Việt Đình tìm được đường sống trong chỗ chết.

Chỉ là chiếc xe kia chung quy vẫn là lật nghiêng trong quán tính lớn và va chạm, để lại hỗn độn đầy đất.

Ngắn ngủi mấy chục giây, mạo hiểm vạn phần.

Quý Việt Đình vì thế tổn thương não bộ, Quý Tụng Mân chính mình cũng bị thương, nhưng khi nhân viên y tế đến, anh chỉ bảo đối phương trước đảm bảo an toàn của Quý Việt Đình.

Đợi mọi tình huống ổn định, Viên Mạn hốc mắt đỏ bừng vọt vào bệnh viện, Quý Tụng Mân mới cởi chiếc áo khoác đầy bụi, đạm nhiên lướt qua người phụ nữ bước chân vội vàng.

Trợ lý liếc sắc mặt anh, cúi đầu ôm văn kiện đuổi kịp: “Quý tổng, ngài kế hoạch công tác tiếp theo có cần thay đổi không?”

Sự mệt mỏi chưa từng có quét đến, Quý Tụng Mân dừng chân, nhìn vầng trăng treo ở phía xa trống không, bỗng nhiên sinh ra một ý niệm hoang đường, ấu trĩ, hoàn toàn bất chấp hậu quả.

“Quý tổng?” Trợ lý hỏi.

“Ừm.”

“Tôi phải về nước......”

Về nước đi tìm một người.

“Anh? Sao anh không nói gì,” Quý Việt Đình cười một tiếng, “Anh luôn giống hũ nút vậy, làm em cũng ngại ngùng.”

“Nghe thấy rồi. Không có gì phải nói lời cảm ơn, chúng ta là anh em ruột.”

Như là ngại ồn, Yến Trì che tai cuộn mình lại nhăn nhăn mày, lông mày Quý Tụng Mân trong nháy mắt trở nên rất nhu hòa, không nhịn được hôn anh.

Tiếng hôn môi không lớn, nhưng cũng không nhỏ.

Rõ ràng truyền qua ống nghe, đến tai một người khác.

Nghe thấy động tĩnh ngoài ý liệu, Quý Việt Đình có chút không thể tin nói: “Không phải, anh...... Anh anh đang làm gì đấy?”

“Ở trong kì mẫn cảm.”

“......!?”

Quý Việt Đình rất là kinh ngạc, kì mẫn cảm đối với Alpha mà nói có ý nghĩa gì, hắn và Quý Tụng Mân đều là Alpha đỉnh cấp, rõ ràng không còn gì để nói. Khoảng thời gian dày vò hỗn loạn như vậy, hắn mỗi khi nhớ lại đều còn sợ hãi.

Hắn không ngờ Quý Tụng Mân và mình lại huynh đệ tình thâm đến mức này, đối phương ngay cả trong kì mẫn cảm cũng không quên nghe điện thoại hắn, thật sự khiến người ta cảm động.

Đây là nghị lực gì? Lại là tình cảm gì?

“Vậy anh có bạn rồi? Này, anh tìm được ở trong nước sao? Không phải bạn tình qua đường chứ,” Quý Việt Đình tuy chơi bời phóng khoáng, nhưng trong lòng có người khác, cuộc sống cá nhân rất sạch sẽ, cũng là tờ giấy trắng một trương, “Chuyện này anh không cần làm đâu, vạn nhất sinh bệnh thì làm sao?”

Quý Tụng Mân cười khẽ: “Không có bạn tình qua đường, chỉ có chị dâu của cậu.”

“Chị dâu...... Quan hệ yêu đương đứng đắn?”

“Ừm.”

“Hai người hiện tại đang ở cạnh nhau sao?”

“Ừm.”

Dáng vẻ Quý Tụng Mân kiệm lời như vàng, khiến Quý Việt Đình có chút nghẹn lời.

Hắn lại tò mò, anh trai mình ánh mắt cao như vậy, rốt cuộc tìm được tiên nữ nào.

“Vậy em không quấy rầy, về sau nhớ rõ cho em thấy chị dâu, em phỏng chừng còn phải ở bệnh viện phục hồi chức năng một đoạn thời gian,” Quý Việt Đình biết xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, vội vàng cắt đứt điện thoại còn không quên đưa ra chúc phúc, “Anh, em chúc anh và chị dâu lâu dài nha.”

Tút tút ——

“......” Tâm trạng Quý Tụng Mân lúc này rất vi diệu.

 

back top