CHIM HOÀNG YẾN CỦA KIM CHỦ LÀM TINH

Chương 20

Bài đăng chưa được năm phút, ngoài vài người bạn thân bấm thích, còn có cả ông nội tôi.

Tôi giật mình, đang định chặn ông nội, điện thoại của ông nội đã gọi đến.

“Hahaha, Minh Trinh à, con có bạn gái rồi đúng không? Có phải cô bé nhà họ Trần không? Lần trước con dẫn nó đi dự tiệc thọ sáu mươi tuổi của lão Quý đã có tin đồn là hai đứa quen nhau rồi, xem ra là thật rồi. Khi nào dẫn về nhà ăn cơm một bữa đi con?”

Ông cụ muốn tôi dẫn người về ngay tối nay, tôi phải nói khó đủ kiểu lấy lý do công việc bận rộn mới giữ được ông, lùi thời gian lại.

Nhưng cứ thế này cũng không phải cách hay, tôi và Trần Oánh không thật sự quen nhau.

Tôi phải giải quyết triệt để chuyện này.

Kể từ lần Lan Dao thú nhận với tôi rằng nếu tôi kết hôn thì mối quan hệ của chúng tôi sẽ kết thúc, tôi đã luôn có một ý nghĩ, đời này tôi không kết hôn nữa.

Ý nghĩ này càng lúc càng kiên định theo thời gian chúng tôi ở bên nhau.

Tôi không thể tưởng tượng được cảnh cậu ta rời bỏ tôi, bước vào cuộc đời người khác, cùng người khác viết nên chương mới của cuộc đời, và cuộc đời cậu ta sau này sẽ không còn liên quan gì đến tôi nữa. Mỗi khi nghĩ đến điều này, tim tôi lại đau nhói.

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn ý thức được trách nhiệm và nghĩa vụ của một người thừa kế gia tộc, tôi nhận được sự giáo dục tinh hoa nhất, yêu cầu khắt khe đối với công việc và cuộc sống của mình.

Tôi chưa từng có người hay việc gì đặc biệt muốn có, tôi luôn nghĩ công việc mới là quan trọng nhất trong đời mình.

Cho đến khi Lan Dao xuất hiện.

Cái nhìn đầu tiên, tôi đã không thể rời mắt được nữa.

Tôi ban đầu nghĩ đó chỉ là sự thưởng thức đối với vẻ ngoài xinh đẹp, chỉ là hứng thú nhất thời và ham muốn chinh phục.

Nhưng không biết từ khi nào, cậu ta đã đi sâu vào trái tim tôi, bén rễ nảy mầm.

Tôi thích cậu ta.

Không, tôi đã yêu cậu ta rồi, tôi muốn cậu ta ở bên tôi mãi mãi, tôi không cần ai khác, tôi không thể kết hôn, tôi chỉ muốn cậu ta.

Sau khi nhận ra lòng mình, tôi muốn tìm thời gian để thú nhận với ông nội.

Đáng tiếc ông nội không cho tôi thời gian này.

Tôi còn chưa kịp tìm ông, ông đã tìm đến tôi trước rồi.

Khi ông mở cửa căn hộ của tôi ra, nhìn thấy tôi đang bị Lan Dao đè dưới thân và một đống bao cao su rải rác trên sàn, ông trừng mắt một cái rồi ngất xỉu.

Trong bệnh viện, tôi lo lắng bất an canh ngoài phòng bệnh.

Anh họ Hoắc Ngữ bước ra từ bên trong, lắc đầu với tôi: “Ông nội bảo em đi chỗ khác đi, em cứ về trước đi.”

Tôi đâu dám về, cứ canh giữ ở bệnh viện mấy ngày.

 

 

 

back top