Trước mắt là bóng tối hoàn toàn không thấy ánh sáng, một thứ bóng tối nặng nề, đè nén khiến người ta hoảng loạn.
Đình Ngọc thử cử động tay chân, dây thừng thô ráp lập tức siết chặt vào da thịt, mang đến cảm giác bó buộc rõ ràng, khiến cậu không thể nhúc nhích.
Đầu tiên, tai cậu bắt được vài tiếng bước chân mơ hồ, cùng với mùi ẩm mốc và bụi bặm trong không khí.
Sau đó, một giọng nói cố nén thật thấp, vang lên sát vành tai cậu: “Hắn tỉnh rồi thì phải.”
Không cho cậu bất kỳ thời gian phản ứng hay thích ứng nào, tấm vải bịt mắt bị ai đó thô bạo kéo xuống.
Ánh sáng bất ngờ ập đến, dù chỉ là thứ ánh sáng mờ đục, thảm hại của nhà kho, cũng đ.â.m vào mắt cậu đau nhói, theo bản năng nhắm lại rồi lại khó khăn mở ra.
Đình Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu. Tầm mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, cuối cùng cậu cũng thấy rõ hoàn cảnh mình đang ở: một nhà kho bỏ hoang, chất đầy những chiếc thùng cũ kỹ phủ đầy bụi.
Phía trước cậu, là mấy Alpha mặc đồ đen, người thì đứng người thì ngồi, tin tức tố toát ra sự khát m.á.u và hung lệ.
Cách đó không xa, trên một chiếc thùng rỗng, còn ngồi một Omega nữ tính, cô ta mặc đồ đen bó sát, ngũ quan lạnh lùng, sắc sảo.
Những gương mặt này... Đồng tử Đình Ngọc co rút lại gần như không thể nhận thấy.
Người của Nhện độc.
Cậu thậm chí không cần nhìn kỹ lần thứ hai, những gương mặt này cậu đã quá quen thuộc, từng vô số lần xuất hiện trong kế hoạch báo thù đêm khuya của cậu.
Cảm giác hưng phấn đến run rẩy vì đại thù được báo, khi cậu đã đánh cược tất cả và đích thân hạ sát thủ lĩnh Nhện độc, dường như vẫn còn vương vấn trong ký ức.
Chính vì quá rõ ràng về sự tàn độc và tính thù dai của đám người liều mạng này, sau khi đắc thủ, Đình Ngọc mới không dám dừng lại một khắc nào mà trốn đến khu vực hỗn loạn, xa xôi nhất.
Mục đích chính là để ngăn ngừa cục diện như hôm nay: bị bọn chúng truy đuổi đến tận cửa để thanh toán nợ cũ.
Ban đầu, cậu thậm chí còn không dám thẳng thắn mục đích thật sự với Tống Thần.
Cậu chỉ đồng ý làm tuyến nhân của anh, cung cấp chút thông tin vụn vặt, cho đến khi cậu thật sự g.i.ế.c Nhện độc, mọi chuyện hoàn toàn không thể cứu vãn, Tống Thần mới ngơ ngác bị cậu kéo xuống nước.
Vậy hiện tại... Bọn chúng bắt cậu đến đây...
Ánh mắt Đình Ngọc cuối cùng dừng lại trên người nữ Omega lạnh lùng kia.
Cậu nhớ rõ cô ta, Sân Đại, nhân vật nổi tiếng trong tổ chức Nhện độc với thủ đoạn quỷ quyệt.
Cậu nhanh chóng rũ mi, khi ngước lên, trên mặt đã phủ một tầng kinh hoàng và sợ hãi vừa vặn, cơ thể hơi run rẩy: “Ngươi... Các người bắt tôi làm gì?”
Sân Đại giẫm trên giày cao gót, từng bước đến gần, tiếng gót giày gõ trên nền xi măng khô cứng phát ra âm thanh lộc cộc chói tai, khiến người nghe hoang mang.
Cô ta khom lưng, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc ghé sát Đình Ngọc, mang theo mùi tin tức tố Omega nồng đậm nhưng nguy hiểm.
Cô ta cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt cậu, như thể đang đánh giá một món hàng, rồi đột nhiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười không hề có hơi ấm.
“Cũng thật biết cách trốn đấy,” giọng cô ta vừa nhẹ vừa chậm, mang theo sự mỉa mai dính dớp, “Khiến chúng tôi tìm mãi. Không ngờ, nhanh như vậy đã thông đồng với kẻ thù không đội trời chung của chúng tôi?”
Đầu ngón tay cô ta gần như chạm vào cằm Đình Ngọc, nhưng rồi dừng lại: “Chậc, cái gương mặt này... Đúng là rất được lòng người khác, trách không được lại có nhiều người thích đến vậy.”
Đình Ngọc căng chặt quai hàm, không đáp lời ngay.
Ánh mắt cậu nhanh chóng lướt qua mấy Alpha xung quanh, từ biểu cảm của bọn họ căn bản không ép ra được bất kỳ thông tin dư thừa nào.
Đình Ngọc nuốt một ngụm nước, yết hầu chuyển động, khi mở lời lần nữa, cố tình trộn lẫn thêm vài phần khàn khàn và m.ô.n.g lung sau cơn hoảng sợ: “Tôi... thật sự không hiểu các người đang nói gì? Kẻ thù không đội trời chung nào cơ?”
Sân Đại đứng thẳng dậy, khoanh tay, nhìn xuống cậu.
“Không hiểu?” Cô ta cười khẩy, “Được thôi, vậy tôi nói thẳng ra. Trước khi Nhện độc tắt thở, người cuối cùng hắn nhìn thấy là cậu. Tôi mặc kệ rốt cuộc có phải cậu động tay hay không, chúng tôi chỉ cần một thứ. Ngoan ngoãn giao ra, mọi người đều đỡ rắc rối. Nếu không... Quá trình sẽ không dễ chịu đâu...”
Cô ta chưa nói dứt lời, một Alpha bên cạnh đã phối hợp bóp các khớp ngón tay, phát ra tiếng "khục khục" khô khốc.
Lòng Đình Ngọc chùng xuống, một luồng khí lạnh bò dọc sống lưng.
Cậu buộc mình phải trấn tĩnh, hơi nhíu mày, cố gắng làm ra vẻ đang nỗ lực hồi tưởng nhưng lại mang chút tủi thân: “Hôm đó... Tôi bị người ta đánh ngất từ phía sau, hoàn toàn không có ý thức. Chờ tôi tỉnh lại, hắn đã c.h.ế.t rồi. Thứ các người nói, tôi căn bản chưa thấy qua, càng không thể ở trên người tôi.”
“Không ở trên người cậu ư?” Sân Đại như nghe thấy trò cười, “Vậy cậu chạy cái gì? Trốn nhanh hơn cả thỏ, chớp mắt đã biến mất không dấu vết.”
“Là các người trước tiên truy đuổi tôi,” giọng Đình Ngọc mang theo sự vội vàng vì bị oan ức, “Tôi không chạy chẳng lẽ chờ bị các người bắt sao? Các người có thời gian này chăm chăm vào tôi không buông, sao không đi tìm người khác báo thù?”
Trên mặt Sân Đại lập tức lộ ra biểu cảm mỉa mai như nhìn một kẻ ngốc: “Báo thù? Ai bảo chúng tôi muốn thay cái tên ma quỷ đó báo thù?”
“Cậu nghĩ người bên kia dễ động vào sao? Đụng vào người của bọn họ, chẳng phải muốn c.h.ế.t nhanh hơn sao? Huống hồ—”
Giọng cô ta trở nên bực bội: “Hiện tại có một con ch.ó điên họ Lộ đang cắn chúng tôi không buông, phiền phức đã đủ rồi.”
Đình Ngọc dễ nói chuyện: “Vậy... Rốt cuộc các người muốn tìm thứ gì? Tôi... có lẽ có thể thử hồi tưởng lại.”
Sân Đại lạnh lùng nói: “Nhện độc vẫn luôn có một nơi cất giấu tiền, chỉ có hắn ta biết vị trí cụ thể. Hiện tại hắn đã chết, số tiền này bặt vô âm tín. Tôi đã lục soát tất cả nhân tình của hắn một lượt rồi, chẳng có ai biết...”
Giọng cô ta lộ ra vài phần sốt ruột và mất kiên nhẫn.
Đình Ngọc như bỗng bị đánh thức, trong mắt ánh lên một tia bừng tỉnh không chắc chắn: “Tiền...”
Sân Đại lập tức tiến lại gần một bước: “Cậu biết?”
Đình Ngọc nhanh chóng rũ mắt xuống, tránh đi ánh nhìn sắc bén của cô ta, giọng nói hạ thấp: “Tôi không biết tiền nào... Bất quá, trước đây hắn ta quả thật có đưa tôi một chiếc chìa khóa, chỉ nói làm tôi giữ hộ, rất quan trọng.”
“Chìa khóa?!”
“Chìa khóa ở đâu?”
Đình Ngọc: “Ở chỗ tôi... Tôi giấu rồi.”
“Chìa khóa nơi nào? Nói rõ ràng!” Ngón tay Sân Đại gần như bấm vào vai cậu.
Ánh mắt Đình Ngọc chậm rãi lướt qua mấy Alpha hung hãn trước mặt, như thể đang cân nhắc lợi hại, cuối cùng hít một hơi sâu, nói: “Là chìa khóa của một căn nhà. Khi Nhện độc đưa cho tôi, hắn nói... nói nếu tôi mở cánh cửa đó ra, nhất định sẽ có bất ngờ.”
Cậu nhìn về phía Sân Đại, trong mắt mang theo sự dò hỏi và một tia hy vọng mong manh: “Tôi có thể đưa chìa khóa cho các người... Nhưng các người có thể đảm bảo, lấy được chìa khóa xong sẽ thả tôi đi không?”
“Chờ bắt được tiền, đương nhiên tôi sẽ thả cậu đi.”
Đình Ngọc lại như bắt được lợi thế, giọng nói ổn định hơn vài phần: “Cô hẳn phải biết Alpha hiện tại tôi đi cùng là ai chứ? Lộ Đình.”
Cậu nói ra cái tên này, cẩn thận quan sát vẻ mặt Sân Đại chợt biến sắc: “Nói không chừng anh ta hiện tại đã trên đường tới rồi. Tôi đưa chìa khóa cho cô, cô thả tôi đi, đôi bên đều có lợi. Nếu vì số tiền còn chưa tới tay mà làm tôi bị thương... để rồi mất mạng, thì không đáng phải không?”
Sân Đại như bị lời cậu nói chọc cười: “Trách không được... trách không được Nhện độc lúc trước lại nhìn cậu bằng con mắt khác, sau khi cậu đến đế đô, nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ mãi không quên. Cái miệng này của cậu, đúng là biết ăn nói đấy.”
“Nhưng chưa thấy tiền, tôi tuyệt đối sẽ không thả cậu đi, đừng hòng! Hoặc là cùng nhau lấy tiền, hoặc là,” cô ta nở một nụ cười tàn độc, “Cậu cứ ở lại chôn cùng với chúng tôi đi!”
“Các người... muốn lấy chìa khóa thế nào?”
“Đơn giản thôi, để Lộ Trưởng quan đích thân mang tới đi.”
Đình Ngọc cố gắng hạ thấp kỳ vọng của họ: “Các người nên rõ, tôi đối với anh ấy... kỳ thật không quan trọng đến mức đó.”
“Có quan trọng hay không, không phải do cậu quyết định.” Sân Đại cười khẩy một tiếng, trong giọng nói mang theo sự bực bội vì bị dồn vào đường cùng, “Tôi vốn dĩ chỉ muốn bắt cậu lấy chìa khóa, bây giờ thì hay rồi, vì cậu, hắn đã phá hỏng tất cả những con đường có thể thoát ra bên ngoài, tỏ rõ không chịu bỏ qua.”
________________________________________
Bên kia, thần kinh Lộ Đình căng như dây cung kể từ khi nhận được cuộc điện thoại khóc nức nở của dì giúp việc ở nhà.
Anh xông vào căn nhà trống trải, sự tĩnh lặng như c.h.ế.t chóc khiến lòng anh chìm xuống đáy cốc.
Anh đứng ở giữa phòng khách không biết bao lâu, chỉ có nắm đ.ấ.m siết chặt là tiết lộ cơn giận dữ và nôn nóng ngút trời.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại chói tai đột ngột cắt ngang sự tĩnh lặng.
Lộ Đình gần như lập tức chộp lấy ống nghe. Đầu dây bên kia truyền đến giọng Đình Ngọc, khàn hơn ngày thường, tốc độ nói hơi nhanh, nhưng lại rõ ràng lạ thường, giống như đang đọc thuộc lòng: “Lộ Đình, trong ngăn kéo thứ hai tủ đầu giường, có một chiếc chìa khóa. Bọn họ muốn chiếc chìa khóa này, ở ngăn kéo thứ hai, đừng lấy nhầm... Bọn họ nói có được chìa khóa sẽ thả tôi đi.”
Không có lời thừa thãi nào, điện thoại gọn gàng dứt khoát bị cắt đứt.
Tiếng tút tút bận rộn vang lên.
Lộ Đình xông vào phòng ngủ, đột ngột kéo ngăn kéo ra. Chiếc chìa khóa đồng thau kiểu cũ kỹ nằm yên tĩnh bên trong.
Anh nắm lấy nó, kim loại lạnh băng cấn vào lòng bàn tay.
Anh lái xe theo mệnh lệnh thay đổi liên tục của đối phương, đi lòng vòng gần hai tiếng, cuối cùng tầm nhìn rộng mở, dừng trước một tòa nhà hai tầng hoàn toàn hoang phế.
Tường nhà lở lói bong tróc, cửa sổ không còn kính, trông như một bộ khung xương bị gặm nhấm, đứng trơ trọi giữa cỏ dại.
Lộ Đình đột ngột mở cửa xe, chân dài bước ra.
Anh kẹp chiếc túi ni lông trong suốt đựng chìa khóa, giơ lên giữa không trung, đối diện với ít nhất mười mấy bóng người trong và ngoài căn nhà nhỏ, đa số là Alpha, ai nấy ánh mắt dữ tợn, phân bố ở sau cửa sổ lầu một và lỗ trống cửa sổ lầu hai.
Anh đứng yên, giọng nói không lớn, nhưng rõ ràng: “Tôi tới một mình.”
“Chìa khóa ở đây.”
“Cho tôi gặp người.”
Trên lầu có người ló đầu ra, ra hiệu bảo Lộ Đình đi lên.
Ánh mắt Lộ Đình trầm tĩnh, bước lên cầu thang xi măng mục nát, đầy bụi bặm, nhanh chóng đảo qua hoàn cảnh xung quanh: lan can gãy, những lỗ hổng trên tường, những lối thoát khả thi hoặc điểm mai phục.
Bước lên lầu hai, tầm nhìn thoáng đãng hơn chút.
Sân Đại đứng trước một đống vật liệu xây dựng bỏ đi. Thấy anh đi lên, cô ta lười biếng vẫy tay.
Phía sau cô ta, Đình Ngọc bị hai Alpha cao lớn áp giải ra, cánh tay bị khóa chéo ra sau lưng, trên mặt không có huyết sắc, nhưng trông không bị thương tích rõ ràng nào.
Ánh mắt Lộ Đình lập tức khóa chặt trên người Đình Ngọc, nhanh chóng quét từ đầu đến chân một lần, xác nhận Omega bình an vô sự.
Trái tim vẫn treo lơ lửng nơi cổ họng của anh mới đột ngột trở về đúng vị trí.
Đình Ngọc cũng nhìn về phía anh, ánh mắt hai người giao hội ngắn ngủi trong không trung, không tiếng động truyền đi những thông tin chỉ có đối phương mới hiểu.
“Chìa khóa đâu? Mang tới đây.” Sân Đại vươn tay.
Lộ Đình không hành động ngay, anh đứng tại chỗ: “Đổi cách đi. Tôi và chìa khóa đều ở lại, cô thả cậu ấy đi. Tôi làm con tin của các người, thế nào?”
Sân Đại như nghe thấy trò cười, cô ta không đáp lời, ngược lại nhận lấy một con d.a.o găm sáng loáng từ tên thuộc hạ bên cạnh.
Giây tiếp theo, lưỡi d.a.o không hề báo trước mà đè lên yết hầu yếu ớt của Đình Ngọc. Cảm giác lạnh lẽo khiến Đình Ngọc lập tức căng thẳng cơ thể.
Sân Đại nhìn thấy đồng tử Lộ Đình chợt co rút lại, khóe miệng cô ta gợi lên một độ cong tàn nhẫn. Mũi d.a.o không nhẹ không nặng mà ghì vào yết hầu Đình Ngọc.
“Lộ Trưởng quan,” cô ta chậm rãi mở miệng, giọng nói giống như rắn độc trườn qua bụi cỏ, “Anh nghĩ, hiện tại anh có tư cách gì để mặc cả với tôi?”
Mũi d.a.o hơi dùng sức, Đình Ngọc khẽ kêu một tiếng, mồ hôi lạnh rịn ra thái dương.
“Hôm nay anh dám một mình tới, chúng tôi đã không tính toán để anh lành lặn trở về rồi.”
Quai hàm Lộ Đình căng cứng đến cực điểm, anh giơ tay ném chiếc túi đựng chìa khóa phong kín qua.
Chiếc túi dừng lại trên đống tạp vật dưới chân Sân Đại.
Ngay sau đó, anh rút khẩu s.ú.n.g lục bên hông, nhẹ nhàng đặt xuống đất, rồi từ từ giơ hai tay lên, làm ra tư thế hoàn toàn từ bỏ chống cự: “Buông cậu ấy ra.”
Lúc này, trên mặt Sân Đại mới lộ ra một chút ý cười thật sự.
Cô ta ra hiệu. Lập tức có người tiến lên nhặt chìa khóa đưa cho cô ta, một người khác nhanh chóng tiếp cận Lộ Đình, động tác thô bạo lục soát khắp người anh, xác nhận không còn vũ khí nào khác, rồi lấy ra còng tay, “Cạch” một tiếng, còng chặt hai tay anh ra sau lưng.
Nắm chiếc chìa khóa đồng thau nhỏ bé kia, ánh mắt Sân Đại dừng trên người Lộ Đình đang bị khống chế, cô ta khẽ nhếch cằm ra hiệu.
Mấy Alpha đã sớm nóng lòng muốn thử bên cạnh lập tức xông lên, nắm đ.ấ.m và cú đá không chút lưu tình giáng xuống người và bụng Lộ Đình.
Tiếng đ.ấ.m nặng nề vang vọng trong tầng lầu trống trải. Lộ Đình cắn răng, gắng gượng chịu đựng, bị đánh đến quỳ sụp xuống đất, nhưng chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ bị kìm nén từ cổ họng.
“Đừng đánh! Dừng tay! Các người dừng tay lại!”
Đình Ngọc nhìn thân ảnh Lộ Đình đang cuộn tròn. Cậu liều mạng giãy giụa, nhưng bị người phía sau đè chặt, không thể nhúc nhích.
Hốc mắt không kiểm soát được mà đỏ hoe, cậu đột nhiên quay đầu nhìn Sân Đại, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào tuyệt vọng: “Dừng tay! Sân Đại! Lộ Đình mà xảy ra chuyện, cô đời này đừng hòng lấy được số tiền đó! Tôi nói được làm được!”
Sân Đại cảm thấy đã thưởng thức đủ, mới lười biếng giơ tay lên.
Cuộc ẩu đả dừng lại.
