Khóe miệng cô ta nhếch lên, đi đến trước mặt Đình Ngọc, mũi d.a.o vỗ vỗ vào má cậu: “Tôi chỉ nhỏ nhoi ‘chiêu đãi’ Lộ Trưởng quan một chút thôi. Bây giờ, nói địa chỉ ra. Nếu không, bước tiếp theo, tôi sẽ cho người phế đi một chân của hắn. Tôi thấy Lộ Trưởng quan... Rất biết nhẫn đau đấy.”
Cô ta vừa dứt lời, một Alpha đã cười dữ tợn, nhấc chân dẫm mạnh lên xương cẳng chân Lộ Đình, gây áp lực.
Đình Ngọc nhìn sắc mặt Lộ Đình tái nhợt ngay lập tức cùng gân xanh nổi lên thái dương, phòng tuyến cuối cùng hoàn toàn sụp đổ: “Thuận Lâm lộ 285 hào!”
Sân Đại cười thỏa mãn, quay đầu nói với Lộ Đình: “Xem, Lộ Trưởng quan, chân anh được bảo toàn rồi đấy.”
Đám người kia ném Lộ Đình sang một bên như ném rác. Sân Đại sai một bộ phận người ở lại canh gác, bản thân cô ta dẫn theo số thuộc hạ còn lại vội vã chạy đến địa chỉ kia.
Đầu gối Đình Ngọc mềm nhũn, quỳ rạp xuống bên cạnh Lộ Đình.
Đôi mắt cậu không kiểm soát được mà ướt át, đôi tay bị trói sau lưng, cậu chỉ có thể dùng mặt chạm vào gương mặt dính m.á.u của Alpha.
Lộ Đình vừa rồi cố gắng chịu đựng cơn đau, cắn đến rách cả lưỡi, vừa mở miệng, khóe môi liền rỉ ra tơ máu, giọng khàn đặc: “... Đừng khóc, xấu lắm. Tôi không sao.”
Hai người bị đẩy thô bạo vào một căn phòng chất đầy tạp vật, cánh cửa sắt “Choang” một tiếng khóa lại.
Lộ Đình bị tiêm một liều thuốc không rõ, cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, hôn mê.
Chờ tiếng bước chân ồn ào bên ngoài hoàn toàn đi xa, Đình Ngọc ghé sát vào, dùng đầu ngón tay bị trói cẩn thận sờ soạng trên người anh, từ vai đến ngực, rồi đến xương sườn... Khi sờ đến bụng săn chắc, Lộ Đình kêu lên một tiếng, mí mắt run rẩy, chậm rãi mở mắt.
Tầm mắt còn chưa hoàn toàn tập trung, anh đã miễn cưỡng nở một nụ cười trấn an. Giọng nói yếu ớt nhưng mang theo chút trêu chọc: “Vợ à... Đừng sờ nữa.”
Đình Ngọc không để ý đến lời trêu chọc của anh, vội vàng hỏi: “Anh thế nào rồi? Đồ vật giấu ở đâu?”
Lộ Đình hít một hơi, chịu đau nghiêng người, khó khăn lấy ra một bộ công cụ cực kỳ nhỏ gọn, được chế tạo đặc biệt, giấu trong đế giày hai lớp.
“Nè,” anh thở hổn hển, “Lấy từ cái ngăn tủ của em đấy.”
Cảnh tiếp theo khiến Lộ Đình trố mắt kinh ngạc.
Chỉ thấy Đình Ngọc nhận lấy công cụ, cúi người ghé sát còng tay anh, lỗ tai gần như dán lên, nín thở lắng nghe tiếng động rất nhỏ của ổ khóa.
Ngón tay cậu cực kỳ ổn định gảy vài cái, “Cạch” một tiếng, còng tay lập tức mở ra.
Đến lượt mở còng tay của chính mình, vì xích quá ngắn và góc độ khó, Đình Ngọc thử vài lần liền bỏ cuộc, khẽ rủa thầm một câu thô tục.
Lộ Đình là lần đầu tiên nghe thấy Đình Ngọc chửi thề.
Đình Ngọc quay sang nhìn ổ khóa móc kiểu cũ, gỉ sét trên cửa.
Lộ Đình nhanh chóng nói: “Loại khóa này, dùng sức một cước chắc có thể đá văng, nhưng động tĩnh chắc chắn sẽ kinh động người bên ngoài. Chúng ta chỉ có một cơ hội. Cửa vừa mở, phải lao ra với tốc độ nhanh nhất. Tôi nghĩ cách khởi động xe. Nếu chờ đến sáng mai, bọn họ phát hiện ra chìa khóa là giả, chúng ta xong đời rồi.”
Anh nhìn về phía Đình Ngọc, trong mắt đầy sự dò hỏi: “Em còn chịu đựng được không?”
Lộ Đình chống vào tường đứng dậy, mặc dù mỗi lần cử động đều kéo theo vết thương, đau đến mức trán anh đổ mồ hôi.
Anh vươn tay ôm lấy mặt Đình Ngọc, dùng sức áp trán mình vào trán cậu, hơi thở đan xen.
Giọng Alpha trầm thấp nhưng kiên định, mang theo sức mạnh đáng tin cậy: “Yên tâm. Tôi dù có đánh cược cả mạng này, cũng nhất định đưa em ra ngoài.”
Đình Ngọc: “Đừng nói bậy!”
Chờ đến khi đêm khuya, ngoài cửa truyền đến tiếng động gần như tĩnh lặng của người gác đêm. Cơ hội thoáng qua.
“Rầm!”
Một tiếng động nặng nề vang lớn. Cánh cửa cùng ổ khóa bị Lộ Đình dùng hết toàn lực một cước đá tung.
Hai người canh gác ngoài cửa bị tiếng động bất ngờ làm cho giật mình, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tên xông vào trước tiên đã bị cánh cửa đ.â.m cho lảo đảo.
Ngay sau đó bị Lộ Đình thuận thế quật qua vai, nện mạnh xuống đất, còn chưa kịp rên rỉ đã hôn mê bất tỉnh.
Đình Ngọc nhanh tay lẹ mắt, nhặt khẩu s.ú.n.g tên đó đánh rơi ném cho Lộ Đình.
Người thứ hai kịp phản ứng, vừa định rút súng, Lộ Đình đã nhào lên như báo săn, cánh tay như kìm sắt siết lấy cổ hắn, dùng sức vặn một cái, người đó liền mềm nhũn đổ gục xuống đất.
“Đi!” Lộ Đình gầm nhẹ một tiếng, kéo tay Đình Ngọc hộ vào lòng n.g.ự.c rồi chạy ra ngoài.
Động tĩnh này trong đêm yên tĩnh như tiếng sấm. Trong chớp mắt, đèn pin chói mắt đồng loạt bật sáng ở nhiều chỗ trong tòa nhà bỏ hoang, tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng chửi rủa hung ác dồn dập từ bốn phương tám hướng xông tới.
Ngay sau đó, tiếng s.ú.n.g nổ lách tách chợt vang lên, viên đạn gào thét găm vào tường và mặt đất, b.ắ.n tung từng mảnh vụn.
Lộ Đình dùng khẩu s.ú.n.g đập nát còng tay trên cổ tay Đình Ngọc.
Đình Ngọc hoạt động một chút cổ tay cứng đờ.
“Mau!” Lộ Đình gầm nhẹ, một tay đẩy Đình Ngọc về phía chiếc xe cũ đậu cách đó không xa, còn mình thì quay người, giơ s.ú.n.g b.ắ.n tỉa về phía kẻ truy đuổi “Bang bang”, áp chế hỏa lực của đối phương.
Viên đạn găm vào thân xe, phát ra tiếng kêu chói tai.
Đình Ngọc lao đến cạnh xe, nhặt một khối đá thô ráp trên mặt đất, cắn răng, mặc kệ mảnh kính vỡ văng ra, nện mạnh vào cửa kính ghế lái.
Còi báo động rú lên chói tai, đặc biệt xuyên thấu trong đêm tĩnh mịch.
Sau vài cú đánh mạnh, cửa kính xe cuối cùng cũng vỡ tan. Cậu thò tay vào, mò mẫm ấn nút mở khóa, sau đó kéo cửa xe chui vào.
Cúi người dưới vô lăng, dựa vào ký ức và xúc giác, cậu nhanh chóng kéo ra mấy sợi dây điện, tia lửa chợt lóe, động cơ phát ra một tiếng nổ vang.
“Lộ Đình, lên xe!” Đình Ngọc thò đầu ra kêu to.
Lộ Đình b.ắ.n thêm hai phát súng, mắng một câu thô tục, đột nhiên kéo cửa xe lăn vào ghế phụ.
Gần như đồng thời, vài luồng đèn xe chói lóa như lưỡi kiếm từ phía sau rọi tới, xe của kẻ truy đuổi đã đến gần.
“Thắt dây an toàn cho chặt!” Đình Ngọc hô lên, chân ga đột ngột dẫm hết cỡ.
Lốp xe ma sát mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, chiếc xe như tên rời cung vọt đi, tạm thời bỏ lại tiếng ồn ào và ánh đèn phía sau một khoảng cách.
Đình Ngọc hai tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt chuyên chú đến đáng sợ. Mỗi lần chuyển số, mỗi lần cua xe đều chính xác và dứt khoát.
Lộ Đình dựa vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn đường nét khuôn mặt căng thẳng của cậu. Giữa cơn hoảng loạn, anh nhớ lại Bùi Phong từng kể, năm xưa đội của anh bị lạc hướng trong rừng rậm biên giới, đạn hết lương cạn, cuối cùng là Đình Ngọc một mình lái xe, liều mạng xông vào cứu anh ra.
Anh nhìn đèn xe dần bị bỏ lại phía sau qua gương chiếu hậu, vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy điều gì đó, che lấy bụng mình. Sắc mặt anh không kiểm soát được mà trở nên khó coi.
Chưa chạy được bao xa, chiếc xe đột nhiên khựng lại, phát ra một loạt âm thanh khác lạ đầy điềm xấu, cuối cùng hoàn toàn tắt máy, nằm liệt giữa đường.
Mặc kệ Đình Ngọc thử thế nào, rốt cuộc cũng không khởi động lại được.
Đình Ngọc đ.ấ.m mạnh một cái vào vô lăng. Lộ Đình nhanh chóng quyết định: “Bỏ xe! Vào rừng!”
Hai người nhanh chóng xuống xe, chạy về hướng ngược lại. Sân Đại vốn dĩ không để lại nhiều người.
Lộ Đình gắng sức kéo ra một bộ nguồn điện dự phòng, một khẩu s.ú.n.g và một chiếc áo khoác dự phòng từ cốp xe, sau đó ôm lấy eo Đình Ngọc, gần như là nửa ôm cậu, một chân sâu một chân cạn chui vào khu rừng rậm rạp, đen kịt bên cạnh.
Chỉ đến lúc này, nhờ ánh sáng lờ mờ, Đình Ngọc mới đột nhiên nhận ra sự bất thường của Lộ Đình.
Cậu sờ vào cổ tay áo của cánh tay đang ôm mình, một mảng ẩm ướt, dính nhớp, mùi m.á.u tươi nồng đậm lập tức xộc vào khoang mũi.
“Lộ Đình! Anh trúng đạn rồi?”
“...Ừm.” Lộ Đình không phủ nhận, tiếng thở dốc rõ ràng nặng nề và gấp gáp hơn, nhưng anh vẫn an ủi cậu, “Đừng sợ... Đàm Húc và bọn họ... chắc sẽ sớm định vị được chúng ta... Cố gắng thêm chút nữa, không sao đâu...”
Đột nhiên, chân Lộ Đình mềm nhũn, nửa thân thể dồn trọng lượng lên người Đình Ngọc.
Đình Ngọc hoảng hốt đỡ lấy anh, ngón tay vô tình chạm vào vị trí xương bả vai anh, lại là một mảng ẩm ướt: “Rốt cuộc anh trúng đạn ở đâu?”
Lộ Đình miễn cưỡng đứng thẳng nhờ lực đỡ của cậu: “Không sao... Đi tiếp đi... Chú ý dưới chân, đừng ngã...”
Đình Ngọc quay đầu lại, nhờ ánh sáng nhạt thỉnh thoảng xuyên vào rừng, cậu nhìn thấy trên nền đất lầy lội, những giọt m.á.u đỏ sẫm nhỏ gián đoạn.
Cậu đột ngột che miệng, cố nén tiếng kêu kinh hãi lại.
Không biết đã vật lộn tiến về phía trước bao lâu trong màn đêm lạnh lẽo và khu rừng đen kịt, bầu trời cuối cùng cũng hoàn toàn tối sầm, những hạt mưa lớn bắt đầu rơi xuống ào ạt.
Lộ Đình phát hiện một khe núi đá nông, chỉ đủ để một người cuộn tròn chui vào.
Anh gần như dùng chút sức lực cuối cùng, đẩy Đình Ngọc vào bên trong, còn nửa thân thể mình thì phơi ra ngoài động. Nước mưa lập tức làm ướt lưng anh.
Anh mệt mỏi cùng cực vùi đầu vào cổ Đình Ngọc ấm áp. Hơi thở anh khó nhọc và nóng rực, nhưng cánh tay vẫn cố chấp vòng lấy eo Omega, bảo vệ cậu chặt chẽ giữa lòng anh và vách đá.
Đình Ngọc có thể cảm nhận rõ lồng n.g.ự.c đang dán vào mình phập phồng kịch liệt. Cậu khẽ hỏi: “Lộ Đình... Anh sao rồi?”
“...Vẫn ổn.” Giọng Lộ Đình gần như bị tiếng mưa che lấp, thoi thóp, “Không sao... Em có muốn... ngủ một lát không? Chờ tỉnh dậy... biết đâu... chúng ta đã an toàn...”
Vai Đình Ngọc bắt đầu run rẩy không kiểm soát, tiếng khóc bị kìm nén cuối cùng cũng rò rỉ ra ngoài.
Alpha dường như khẽ thở dài, khó khăn ngẩng đầu lên. Đôi môi lạnh lẽo vụng về, hết lần này đến lần khác hôn lên nước mắt và nước mưa trên mặt cậu.
“Không lừa em...” Giọng Lộ Đình khàn đặc, mang theo sự mệt mỏi gần như dịu dàng, “Chỉ là vai bị trúng một phát... Những vết thương nặng hơn thế... tôi đều chịu qua rồi. Em không sao chứ? Có... bị thương ở đâu không?”
Dường như để Đình Ngọc yên tâm, Lộ Đình hít một hơi, giọng đứt quãng vang lên: “Đừng sợ, trên người tôi... có chip định vị... Cho dù, tôi có c.h.ế.t thật... Đàm Húc và bọn họ... cũng có thể theo tín hiệu... tìm tới...”
Trái tim Đình Ngọc như bị một bàn tay lạnh băng nắm chặt, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Anh đừng nói lời như vậy... Không cho nói!”
Lộ Đình hình như khẽ lẩm bẩm một câu: “Em không sao là tốt rồi, vợ à... Đầu tôi choáng quá...”
Đình Ngọc lập tức dùng sức nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của anh, móng tay gần như muốn bấm vào da thịt mu bàn tay anh: “Đừng ngủ! Lộ Đình, tôi sợ... Anh nói chuyện với tôi, được không? Cầu xin anh...”
“...Được.” Alpha như cố gắng tập trung tia tinh thần cuối cùng, yết hầu chuyển động, miễn cưỡng mở miệng.
Chủ đề lại nhảy sang có chút đột ngột: “Nói đi, em còn giấu tôi bao nhiêu chuyện... Em có biết không... tôi nhìn thấy cái video Tống Thần đưa ra... hồn tôi suýt bay mất... Em lấy đâu ra can đảm... một mình đi chọc vào loại người như Nhện độc chứ...”
“...Cho nên em vẫn luôn trốn đông trốn tây, chính là vì trốn bọn họ?”
Đình Ngọc áp mặt vào cổ anh đang lạnh dần, khẽ “Ừm” một tiếng: “Tôi tưởng... bọn họ bắt tôi, là để báo thù cho Nhện độc. Không ngờ... chỉ là vì tiền.”
“Nhưng tôi căn bản không biết hắn giấu tiền ở đâu... Tôi tiếp cận hắn, chỉ là để báo thù. Em gái tôi chính là bị hắn lái xe tông phải, sau này đưa tôi vào Chung gia, cũng là hắn sắp đặt, Nhện độc, hắn chính là tên cặn bã...”
“Vợ à?” Giọng Lộ Đình càng lúc càng nhỏ.
“Ừm.”
“Tôi xin lỗi...”
Đình Ngọc sững sờ: “...Chuyện này không liên quan đến anh, anh không cần xin lỗi.”
“Tôi đáng lẽ... phải xuất hiện sớm hơn...” Giọng Lộ Đình tràn đầy cảm giác bất lực và tự trách sâu sắc, anh lặp đi lặp lại: “Xin lỗi... đã để em chịu nhiều khổ cực như vậy... Xin lỗi...”
Sau đó, giọng Lộ Đình càng ngày càng mỏng manh, câu chữ mơ hồ đến mức gần như không nghe rõ.
Đình Ngọc sợ anh hôn mê, không ngừng nói chuyện với anh, giọng nói mang theo sự hoảng loạn: “Anh đừng ngủ... Lộ Đình, anh nhìn tôi này...”
“...Vợ à,” Lộ Đình như dùng hết sức lực cuối cùng, đầu anh vô lực rũ xuống vai cậu, hơi thở phả qua tai cậu, nói ra lời nói khiến Đình Ngọc như rơi xuống hầm băng, “Nếu tôi... thật sự không chịu nổi nữa... Em hãy đẩy tôi ra... Rời xa tôi một chút...”
Mùi m.á.u tươi nồng nặc—Lộ Đình hẳn là trúng không chỉ một phát đạn—hòa lẫn với mùi tin tức tố Alpha của anh, đang trở nên dày đặc không kiểm soát.
Đình Ngọc không thể tin nổi lắc đầu, cánh tay siết chặt hơn: “Anh nói mê sảng gì vậy! Tôi không thể bỏ anh lại!”
Mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi ào ạt gần như che lấp mọi thứ.
Nhưng họ vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng người nói chuyện từ xa vọng lại gần, lẩn quẩn giữa màn mưa và tán lá rừng, không rõ là đồng đội cứu viện hay kẻ thù đang truy sát họ.
Đình Ngọc gắt gao giữ chặt cánh tay Lộ Đình, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại, sợ một chút tiếng động nhỏ sẽ làm lộ vị trí.
Cậu chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể người trong lòng đang dần mất đi, trở nên ngày càng lạnh.
Ngày thường, Lộ Đình như một lò lửa, khi ôm cậu luôn nóng bỏng.
Cảm giác lạnh lẽo hiện tại này, khiến cậu cảm nhận rõ ràng sự kinh khủng của sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi.
Cậu nhẹ nhàng đẩy Alpha, Lộ Đình chỉ phát ra một tiếng rên rỉ cực kỳ yếu ớt, gần như không nghe thấy từ sâu trong cổ họng để đáp lại.
Đình Ngọc nhớ lại Lộ Đình từng nói, có thể dùng mạng đổi lấy bình an cho cậu.
Hiện tại, người đàn ông này đang dùng thân thể bằng xương bằng thịt dần lạnh đi của mình, để che chắn mưa gió và nguy hiểm cho cậu.
Đình Ngọc ôm chặt Alpha, hai tay không ngừng vuốt ve mạnh mẽ trên lưng và cánh tay anh, vô ích muốn truyền chút nhiệt độ đáng thương của mình qua.
Trong suốt quá trình đó, nước mắt cậu không ngừng rơi, cậu khẽ cầu xin bên tai anh: “Đừng ngủ... Lộ Đình, cầu xin anh... Đừng bỏ tôi lại...”
Cậu khóc nức nở đến mức, ngay cả Lộ Đình trong cơn hôn mê dường như cũng cảm nhận được.
Alpha muốn mở miệng an ủi cậu, muốn nói với cậu rằng mình chỉ quá mệt mỏi cần ngủ một lát, nhưng anh đã dùng hết toàn lực, lại như bị bóng đè, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Anh chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được Omega dính sát vào mình, thân thể gầy gò run rẩy như chiếc lá rụng trong gió.
Anh muốn nói với Đình Ngọc, đừng khóc.
Nhưng anh chỉ có thể cảm thấy ý thức của mình đang không thể kháng cự trượt xuống vực sâu hơn, tối tăm hơn.
Trong khoảnh khắc cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức, Lộ Đình nghĩ, anh nên nói với Omega một câu “Tôi yêu em”.
Anh đời này, thật sự chưa từng yêu ai đến nhường này.
Yêu đến mức hận không thể m.ó.c t.i.m ra cho cậu xem, yêu đến mức không biết phải yêu như thế nào cho phải, quả thực đã đến... độ bối rối, không biết làm sao.
