GIẢ THIẾU GIA HẮN CÓ Ý ĐỒ VỚI TÔI TỪ LÂU

Chương 15

 

“Anh hôm đó là do uống nhầm rượu giả. Chuyện này chúng ta đừng nhắc đến nữa được không?”

Hơn nữa, ban đầu cũng không phải tôi chủ động.

“Ồ~” Quý Thừa Châu nói với giọng điệu đầy ẩn ý: “Vậy nửa số cổ phần đó là để bịt miệng em đúng không?”

“Em... em nói anh như một tên tra nam vậy?” Nhận ra mình bị mất mặt trước Quý Thừa Châu, tôi xấu hổ đến mức giận dữ nói.

“Anh không phải sao?”

Tôi: ...

Tôi lập tức không nói nên lời, nhìn miếng băng cá nhân trên trán Quý Thừa Châu, càng thấy chột dạ hơn.

Tôi giả vờ lớn tiếng chuyển chủ đề: “Em nói xem, em có quay về tiếp quản công ty không?”

Quý Thừa Châu thẳng thừng từ chối: “Hôm em về nhà, em đã xin sổ hộ khẩu từ bố mẹ, hộ khẩu của em đã chuyển khỏi nhà họ Quý. Em đã không còn là người nhà họ Quý nữa, danh không chính, ngôn không thuận.”

Sao cậu ấy làm nhanh thế chứ.

“Danh nào không chính, ngôn nào không thuận? Nửa cổ phần nhà họ Quý nằm trong tay em, hội đồng quản trị có thể nói gì?”

Quý Thừa Châu có thể giúp họ kiếm tiền, họ cầu xin Quý Thừa Châu quay về còn không kịp ấy chứ.

“Em đã chuyển hết số cổ phần đó cho anh rồi.”

“Em chuyển cho anh hồi nào? Anh đâu có ký...”

KHỐN! Tôi nhớ ra rồi, trước đây Quý Thừa Châu xem xong tài liệu, bảo tôi ký tên.

Tôi bận chơi game, toàn không thèm nhìn mà ký thẳng, nếu cậu ấy lồng vào đó một bản chuyển nhượng cổ phần, tôi căn bản không thể phát hiện ra.

“Anh muốn thuyết phục em quay về quản lý công ty, còn một cách nữa.”

Tôi sốt ruột hỏi: “Cách gì?”

Đôi mắt đen láy của Quý Thừa Châu nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt bình thản nói: “Em ở bên anh, như vậy em sẽ là chị dâu của em, đương nhiên có thể tiếp tục giúp anh quản lý công ty.”

Cái gì? Cậu ấy lại muốn làm chị dâu cậu ấy!

Tôi sợ hãi nhảy dựng lên khỏi ghế sofa: “Không, em muốn hẹn hò với anh?”

“Anh là anh trai em!”

Cậu ấy bị điên rồi sao? Hay là cũng giống tôi, uống phải rượu giả.

Quý Thừa Châu ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm đen kịt, sự cố chấp và bướng bỉnh trong mắt khiến người ta kinh hãi.

“Điều em hận nhất là anh chỉ coi em là em trai, nên không muốn gọi anh là anh. Đến hôm nay rồi, anh vẫn nghĩ chúng ta chỉ là anh em.”

“Vậy thì anh trai tốt của em nói cho em biết, anh em nhà ai lại làm chuyện này?”

Nói rồi Quý Thừa Châu đẩy tôi ngã xuống ghế sofa, bàn tay lớn không ngoan ngoãn xoa nắn bừa bãi phía dưới tôi.

Tôi co rúm lại trên ghế sofa run lẩy bẩy, cố gắng giữ vững thể diện của người anh: “Em đừng qua đây! Anh là anh trai em, em đừng có không biết lớn bé!”

Quý Thừa Châu cười lạnh một tiếng: “Đến giờ còn muốn ra vẻ anh trai, anh quả thật là đồ chậm hiểu đó, Quý Tinh Lan.”

Nói xong, cậu ấy đè tôi xuống ghế sofa, bắt đầu xé quần áo tôi.

Tôi cố gắng giãy giụa, lại bị cậu ấy đánh mạnh vào mông.

Cả người tôi ngây ra: “Anh là anh trai em, em dám đánh vào m.ô.n.g anh.” Quả thực là một nỗi nhục lớn.

“Đây mới là đâu? Anh thích làm anh đến vậy sao, được, em thỏa mãn anh.”

Cởi quần áo tôi xong, cậu ấy cũng tự lột sạch đồ của mình, chống đầu gối, tách hai chân tôi ra, quỳ thẳng giữa hai chân tôi.

“Anh... thích như thế này không? Chỗ này hay chỗ này?”

Không, tôi trước đây đúng là đã thề sẽ bắt cậu ấy quỳ xuống gọi tôi là anh, nhưng không phải kiểu quỳ này, cậu ấy đang làm gì vậy?

Quý Thừa Châu dường như tìm thấy niềm vui trong việc gọi là anh, động một cái lại gọi một tiếng anh.

“Thì ra anh trai thích em gọi anh là anh trai đến vậy, run rẩy dữ dội thế cơ à? Hửm?”

Trong một tiếng đồng hồ tiếp theo, tôi sắp bị hội chứng rối loạn stress sau chấn thương (PTSD) vì tiếng "anh" của cậu ấy.

Tôi không muốn nghe Quý Thừa Châu gọi tôi là anh nữa!

Cuối cùng, tôi ngất lịm đi.

 

back top